25 thg 12, 2008

Xe máy giống Mẹ Vợ?!

1. Các quý vị MẸ VỢ ơi, người ta lại đang đem các bà ra mà ví von, mà đổ lỗi trong chuyện kẹt xe đấy!
Nghe họ nói tại một cuộc hội thảo khoa học nghiêm chỉnh ngày 24/12/2008 này:
“Đa số các ý kiến tại buổi hội thảo đều thống nhất hạn chế xe cá nhân. TS Phạm Xuân Mai dẫn lời Jamie Lerner, Former Mayor, một chuyên gia giao thông của Curitiba, Brazil: “Một chiếc xe gắn máy giống như mẹ vợ của ta. Chúng ta phải giữ quan hệ tốt với nó nhưng đừng để cho nó điều khiển ta trong cuộc sống”.
2. Thế đấy: Mẹ vợ là …xe máy! Mẹ vợ là…nó!
Không hiểu cái thằng cha Jamie Lerner là chuyên gia cái của nợ gì, là thằng cha căng chú kiết nào mà cái lão TS Phạm Xuân Mai vô danh tiểu tốt, cả cả lão Trần Duy- tác giả bài “Hạn chế xe cá nhân- cách ứng xử như với... mẹ vợ?” (VietnamNet, 25/12/2008) phải trích dẫn một cách đồng tình và thú vị như thế kia chứ!!!
Người nói đã ngu, người trích dẫn cũng ngu luôn!!!
3. Nhân danh MẸ VỢ, ta nói với các người rằng:
Kẻ nào coi mẹ vợ không ra gì thì đời kẻ đó cũng sẽ không ra gì! Bây giờ còn chưa như thế thì sau này nhất định sẽ không ra gì cho mà xem!!! Và cầu Trời cho con gái các người, chị, em gái của các người, mẹ của các người cũng sẽ có lúc làm mẹ vợ và sẽ gặp được lũ con rể giống y như các người vậy!!!
Các người phỉ báng MẸ VỢ trước công chúng thì ta, ta cũng có quyền nhân danh các bà ấy mà chửi các người trước PUBLIC vậy!!!
CHÀ. ĐANG BỰC MÌNH, TỰ NHIÊN CÓ KẺ CHÌA MẶT RA CHO CHỬI; CHỬI ĐÃ QUÁ!!!

24 thg 12, 2008

Chia tay buồn

Những ngày cuối năm này bỏ lỡ mất một chuyến đi vui. Hôm nay nhận một tin nhắn buồn. Gió đông bắc đợt mới tràn về, rét buốt.
Chợt nhớ lại bài thơ của Nguyễn Duy (nguồn: Báo Văn nghệ, số 45, 5/11/1988), chép tặng cho ai tâm trạng đang không vui nhé.
GIÃ TỪ AREKHÔVƠ
(Orekhovo - Zuevo là một thành phố vệ tinh của Moskva, trong những năm 1988 có hàng ngàn nữ công nhân VN làm việc trong nhà máy dệt ở đó)
Thôi em về
Tôi đi
Đưa nhau mà làm gì
Bạch dương ga xép buồn hun hút
Buồn song song chạy suốt mấy hàng ray
Gió thổi như tiếng người thở dài
Ai đưa em lìa đất nước
Có chúc nhau chân cứng đá mềm?
Chân trời lạ trống vắng đến rờn rợn
Quê người cây cầu vượt chênh vênh
Em đứng đưa tay ngược chiều gió buốt
áo em phồng thành cánh buồm xanh
Chạnh nhớ cánh buồm xưa côi cút
Tìm gì ở chốn xa xôi
Để gì lại ở chính nơi quê nhà? (1)
Thôi em về
Tôi đi
Mặt tôi tê vì môi em tái
Lòng có lạnh cồn cào cho ấm lại
Mưa song song ướt má em rồi
Tôi đi
Lỡ một chuyến tàu
Thế là xa một người không gần gũi
Không dám nghĩ khi nào trở lại
Không hẹn ước điều gì trong câu nói
Những con đường không đưa tới đâu
Thôi em về…
Tôi đi
Áp mặt vào kính cửa tàu chợ
Nhìn nhau qua hơi thở
Bóng em nhòa ngoài kia
Hình nét trong trí nhớ
Bất ngờ em đột nhập vào tôi
Kiếp song song còn gặp phía chân trời?
Lẩm bẩm lời giã từ vô nghĩa
Arekhôvơ ơi…
------------------
(1) Một ý trong bài thơ Cánh buồm của nhà thơ Nga Lermontov viết năm 1832

15 thg 12, 2008

Thanks so much!

May quá, cuối cùng thì trẻ con đã đi học, người lớn đã đi làm bình thường. Nghĩa là "sau cơn mưa, trời lại sáng", mặc dù có thể rồi sẽ lại "mưa". Nắng mưa là chuyện của Trời mà!
Thanks mọi người đã thăm hỏi, động viên nhé.