25 thg 11, 2008

Bài thuốc đơn giản chữa cao huyết áp

Bài 1:
Bài thuốc chữa huyết áp cao
từ tỏi và đậu trắng
Thiên Lương
Cách đây hơn 7 tháng, nhà văn Vũ Thị Thường rất ngạc nhiên khi gặp một bà bạn trước đây bị huyết áp cao rất nặng mà nay trở lại bình thường. Cũng bị HA cao( HA tối đa dã tới 161mmHg), bà Thường hỏi và áp dụng bài thuốc cực kỳ đơn giản của người đó. nhờ vậy mà bảy tháng nay bà giữ được HA ổn định ở mức 120- 117/78- 72 mmHg mà không hề phải uống một viên thuóc tây nào để hạ HA. bà cũng chủ tâm không uống thuốc tây để xem tác dụng thực của bài thuốc ra sao. Biết chuyện, chúng tôi đề nghị và được bà vui vẻ phổ biến đơn thuốc như sau:
Nguyên liệu:
-100g tỏi ta
-100g đậu trắng( loại đâu màu trắng, hạt to hơn hạt đậu đen một chút, có bán rất nhiều ngoài chợ)
-2 lít nước
Chế biến và dùng:
-Bóc cách tỏi,vo sạch đậu,cho cả vào 2 lít nước ninh nhừ,tới khi còn xâm xấp(còn khoảng 1/8 lượng ban đầu) thì cho vào rây chắt lấy nước uống hết một lần; có thể nhặt hạt đậu ăn luôn.
-Mỗi tháng một lần như vậy thật đều đặn.
Bà Thường kể: mới đây thôi, chị của bà là bà Nguyệt từ Mỹ về Việt Nam thăm gia đình.Trước hôm trở lại Mỹ một ngày, HA của bà Nguyệt tăng vọt lên 196/106; uống thuốc tây chỉ thay đổi chút ít(HA tối đa hạ nhưng HA tối thiểu lại tăng), còn 192/ 114. Bà Thương vội nấu đậu tỏi cho uống thì dịu nhanh và sáng hôm sau, HA của bà Nguyệt chỉ còn 152/96, đi dược máy bay trở về Mỹ và đến nay HA đã ổn định.
Nhà văn Vũ Thị Thường năm nay 75 tuổi. Bà nói: ” Đối với một người già như tôi, bị cao HA mà cả năm không phải khổ sở vì HA lần nào, cũng không phải dùng đến thuốc tây thì quá lý tưởng. Có thể với ai đó bài thuốc đó không công hiệu vì không hợp thì cũng chẳng sợ, vì đậu trắng và tỏi thì có hại gì đâu”.
Người ghi lại bài thuốc này để phổ biến cùng bạn đọc của Báo Khoa học và Đời sống cũng đồng ý hoàn toàn với cách nhìn nhận đó.
Bài báo này đã đăng báo Khoa học và Đời sống số Tết Giáp Thân 2004
Bài 2:
Trở lại với bài thuốc
đậu tỏi chữa cao huyết áp
Cao huyết áp là căn bệnh đáng sợ với gần 12 triệu người ở nước ta mắc bệnh. Người bị CHA hằng ngày phải dùng thuốc tây, mặc dù biết rằng nó rất hại cho thận.
Sự đơn giản đến khó tin của bài thuốc đậu- tỏi chữa CHA đăng trên KH&ĐS số Tết Giáp Thân khiến nhiều người tặc lưỡi: tội gì không thử!
Sau khi báo Tết phát hành,Tòa soạn và tác giả hoàn toàn bất ngờ vì hai lẽ: số bạn đọc quan tâm đến bài báo quá nhiều, và không hiểu sao ở Hà Nội lại không có đậu trắng, loại trắng ngà và nhỏ như hạt đậu đen.
Tác dụng kỳ diệu của bài thuốc
Sau Tết ít lâu một bức thư từ Yên Bái gửi nhà báo Thiên Lương- lại một bất ngờ nữa cho tác giả. Bác Bùi Đình Tiến ở Yên Thế, Lục Yên, Yên Bái viết:
“Tôi 76 tuổi, là cán bộ nghỉ hưu, bị bệnh CHA đã hai năm. Dùng thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc, bấm huyệt đều không chuyển biến gì, tốn bạc triệu mà HA không ổn định. Ngày 16/7 âm lịch năm ngoái,đỉnh điểm là 230/110mmHg, chân tay co lại, run rẩy, không cầm được cây bút nữa. Ngày 1/1/2004 con dâu tôi mang báo KH&ĐS có đăng bài thuốc đậu- tỏi chữa CHA. Tôi đọc đi đọc lại, thú thực tôi không tin …Bà nhà tôi ra chợ mua được 2 lạng đậu, 2 lạng tỏi về ninh như Báo chỉ dẫn. Ngày 3/1 tôi uống cốc “ thần dược” này ; ngày 4/1 HA từ 190/95 xuống còn 180/90 và cứ hằng ngày đo HA; đến ngày 7/1 giảm còn 150/70. Ngày 2/2 uống đậu- tỏi lần hai và từ ngày 10/2 HA ổn định ở mức 140/70. Hôm nay cầm được bút, tuy còn run, viết lá thư ân nghĩa này bày tỏ lòng biết ơn vô hạn của vợ chồng tôi và các con, cháu tôi gửi đến Quý Báo, nhà báo Thiên Lương và nhà văn Vũ Thị Thường”.
Chúng tôi photo thư đó của bác Tiến gửi cho nhà văn Vũ Thị Thường.
Bác Tiến còn gửi thư cho chúng tôi vài ba lần nữa. Thư ngày 9/4 viết:” Tôi đã mạn phép Quý Báo photo bài báo biếu những người đang chịu cảnh như tôi. Điều vui mừng nữa lại đến với tôi là: 10 người dùng bài thuốc này thì 8 người đã ổn định, như bà Chuyên ở Hà Nội, ông Ut ở Vĩnh Yên, bà Châu ở Yên Bái v.v…”
Cuối tháng 8, chúng tôi gọi ĐT hỏi thăm, thấy bác Tiến vẫn HA ổn định, yêu đời và miệt mài truyền bá bài thuốc cho những người bác gặp bị CHA.
Một người khác ở Hà Nội sau khi đọc bài báo đã tìm cách liên hệ với nhà văn VTT,rồi qua bà Thường liên lạc được với bác Tiến, được bác gửi tặng 1kg đậu trắng và 1kg tỏi. Đó là bà Nguyễn Thị Chuyên ở số 8, ngõ 46, phường Vĩnh Phúc, quận Ba đình, Hà Nội. Bà Chuyên từng bị tai biến mạch máu não, gần như liệt nửa người vì CHA. May mắn điều trị hết liệt, hằng ngày bà vẫn phải uống 1 viên Amlor nhưng chỉ giữ được ở mức 140/100 ; nếu làm việc, họp hành căng thẳng, HA lại lên tới 170/100 . Ngày 7/3/2004 bà dùng bài đậu - tỏi lần đầu. Hôm sau HA hạ ngay xuống còn 120/70. Vừa mừng vừa lo, bà hồi hộp và kiên trì dùng bài thuốc đó đều đặn hằng tháng. Đến nay, HA nói chung ổn định ở mức 120/80, không uống thuốc tây hằng ngày nữa.Chỉ khi nào có chuyện bực bội, HA mới lên 130/90 và bà mới phải uống 1 viên Amlor cho yên tâm. Bà nói đùa rằng không gây sự với ai thì yên ổn lắm.
Ông Trần Lực ở Hà Nội, ĐT 6614327, cũng là người may mắn hợp với bài thuốc đậu - tỏi. Từ chỗ HA 190/100, thậm chí có lúc cao nhất là 200/110, ông dùng đậu- tỏi hạ được HA xuống 140/90, giữ tương đối ổn định cho đến nay, mỗi tháng một lần dùng đậu - tỏi. Chỉ khi thay đổi thời tiết, có việc căng thẳng…thì HA có lên (nhưng không cao lắm), ông mới cần uống một viên thuốc tây cho khỏi lo. Ông cho biết : chứng đại tràng của ông cũng tự nhiên đỡ hẳn.
Cả ba người nêu trên đều rất tín nhiệm bài thuốc và đã phổ biến cho nhiều người khác biết để dùng.
Đậu trắng xuất hiện và tăng giá
Những ngày đầu năm không chợ nào ở Hà Nội có bán đậu trắng.Tòa soạn phải cầu cứu nhà văn Vũ Thị Thường. Bà vui vẻ gửi cho chúng tôi 1kg đậu để tặng bạn đọc nào cần làm mẫu. Đến nhà bà Chuyên, so sánh với đậu bác Tiến gửi cho thấy y chang: hạt nhỏ như hạt đậu đen, khô cong, màu trắng ngà ngà. Tôi gọi ĐT mời ông Trần Lực tới nhận đậu mẫu được ông cho biết: ở chợ Mơ đã bắt đầu có bán đậu ấy. Những người bán hàng đều dã biết đậu ấy chữa CHA, còn mời mua thêm tỏi. Và giá đậu từ 1400đ đã tăng lên 2000đ/lạng.Tình hình tương tự cũng xảy ra ở một vài chợ khác mà chúng tôi có điều kiện đến tận nơi như chợ 19- 8( quen gọi là chợ Âm Phủ), chợ Trần Quý Cáp ( sau ga Hà Nội)…Gần đây nhất, tôi ghé chợ TQC thì mua được ở hàng khô Tuyên Loan. Bà chủ hàng cho biết: mỗi tuần trung bình bà bán đươc vài yến đậu trắng; số người mua đậu chữa CHA khá nhiều, và nếu khách mua số lượng nhiều bà vẫn giữ giá bán 10 000đ/kg; nguồn đậu là từ miền ngược đưa về.
Cũng có những người không bỏ được thuốc Tây
Ông chồng của bà bạn tôi là cán bộ đương chức, bị CHA từ vài năm nay.Uống đậu- tỏi hôm trước, hôm sau đi liên hoan lại uống rượu tuy không nhiều; HA lên. Ông tính bỏ cuộc nhưng vợ ông không chịu. Bà dỗ dành và còn sáng kiến thử nấu đậu- tỏi cho ông 2 lần/tháng. Tháng đầu dùng hai lần thấy có vẻ tốt hơn mà không có hậu quả gì, ông yên tâm dùng tiếp, chỉ khi nào đi công tác xa, hoặc họp hành căng thẳng mà huyết áp có lên làm nhức đầu thì ông mới phải uống một viên thuốc tây. Vợ ông vẫn kiên trì nấu thuốc và dặn ông đừng uống bia rượu nữa. Khổ một nỗi, ông không kiêng bia rượu triệt để được.
Trong số bạn đọc dùng bài thuốc này có anh Lê Xuân Trình,bộ đội, công tác ở Tổng cục 2- Bộ Quốc phòng. Trước đây, HA của anh là 180- 190/80- 90 và rất không ổn định. Từ tháng 4 đến nay, cứ 20 ngày anh uống đậu- tỏi một lần nhưng vẫn phải song song dùng thuốc tây hằng ngày vì HA vẫn lên, tuy chỉ ở mức 160/90. Anh cho biết, công việc của anh khá bận rộn và thường xuyên căng thẳng.
Chị Nguyễn Thị Loan ở 24/38 đường Trần Bình Trọng, phường Đông Sơn, TP Thanh Hóa ngày 16/3/2004 viết thư cho KH&ĐS: “ Mẹ tôi HA cao từ năm 1996, lúc cao nhất tới 180/150mmHg. Tôi đọc được bài báo, thử làm theo chỉ dẫn cho mẹ tôi uống, HA ngay ngày hôm sau đã giảm còn 95/50. Tuy đã sử dụng nhiều loại thuốc tây nhưng chưa bao giờ HA của mẹ tôi lại giảm nhiều như vậy. Mặc dù HA giảm nhiều như vậy có làm mẹ tôi thấy đau đầu nhưng mới chỉ dùng lần đầu tiên nên tôi vẫn hy vọng bài thuốc của Quý Báo có thể phù hợp với mẹ tôi.” Mẹ chị năm nay 52 tuổi,đang công tác tại Nhà khách UBND TP Thanh Hóa. Chỉ tiếc rằng gần đây, qua điện thoại,chị Loan cho biết mẹ chị vẫn phải dùng thuốc tây song song với đậu- tỏi vì uống đậu- tỏi HA xuống nhưng chỉ ổn định được chừng 10 ngày, sau đó lại lên( có lần lên 200/110).
Bác Phạm Văn Ba, 79 tuổi , ở xóm 2, thôn Cam Giá, Xã Ninh Khánh,TX Ninh Bình đã thử dùng bài thuốc hai lần đều bị tiêu chảy; không rõ có phải do ngẫu nhiên với việc dùng thứ thực phẩm nào khác hay không. Chúng tôi đã có thư trả lời, rằng bác là trường hợp đầu tiên và duy nhất mà chúng tôi biết, bị như vậy. Rất tiếc là sau đó không nhận được hồi âm của bác Ba nữa.
Đôi điều nói cùng bạn đọc
Dẫn ra thật nhiều các trường hợp dùng đậu- tỏi tốt và chưa tốt như trên, chúng tôi muốn để bạn đọc có được nhiều thông tin thật khách quan, không phải cứ ca ngợi một chiều làm các bạn khó xử hoặc trách cứ Báo KH&ĐS nếu chẳng may dùng đậu- tỏi mà không đạt được kết quả mong muốn.
Qua thực tế theo dõi việc áp dụng bài thuốc đơn giản, rẻ tiền mà rất lạ lùng như thế, chúng tôi thấy nhà văn Vũ Thị Thường thật đúng khi nói rằng: có thể bài thuốc đậu- tỏi này phù hợp với người này mà không phù hợp với người kia nhưng nó chẳng độc hại gì. Bà gửi lời cám ơn bạn đọc của Báo KH&ĐS đã tin tưởng áp dụng bài thuốc do bà học được và kể lại. May mắn cho bà vì rất hợp với bài thuốc đó nên đến nay vẫn dùng đều đều, không phải uống thuốc tây mà HA vẫn ổn định. Bà đang cố gắng tìm địa chỉ của người đã cho bài thuốc. Khi nào tìm được, bà sẽ thông báo tới bạn đọc của Báo Khoa học và Đời sống.
Bài này đã đăng Báo KHĐS số 77+78,tháng 9/2004, kỷ niệm Báo 45 năm.
Bài 3:
Viết theo yêu cầu bạn đọc
Những câu hỏi thêm
về bài thuốc đậu - tỏi chữa cao huyết áp
(Bài đã đăng Báo KH&ĐS)
Bạn Trương Thuần Hưng,Văn phòng UBND huyện Gia Lâm- Hà Nội viết thư và nhiều bạn đọc gọi điện thoại hỏi Tòa soạn:
- Khi cho 1 lạng tỏi+ 1 lạng đậu trắng+ 2 lít nước ninh cho đến khi còn khoảng 1/8 lượng ban đầu thì thấy đậu nhừ hết, không còn hạt nữa?
-Uống vào thời gian nào trong ngày: buổi sáng hay buổi chiều, vào lúc mấy giờ? Uống trước bữa ăn hay sau bữa ăn?
- Uống đậu- tỏi mỗi đợt bao nhiêu ngày thì dừng?
Theo nhà văn Vũ Thị Thường, bà cũng để nhỏ lửa thì đậu cũng nhừ được như vậy. Và gần đây, bà còn chà vào rổ cho thành bột hết cả tỏi lẫn đậu rồi uống hết, thường uống trước bữa ăn khoảng 1- 2 giờ cho đỡ ngán. Bài thuốc này uống đều hằng tháng( tốt nhất là vào một ngày nhất định nào đó do từng người tự quy định cho mình).
Bà Thường bật mí thêm: ngoài cao huyết áp,bà vốn còn bị cả đau tim, từng bị ngất xỉu trong một dịp ra Hà Nội dự Đại hội Hội Nhà văn VN. Vậy mà từ khi dùng bài thuốc đậu- tỏi này (từ tháng 6/2003), không những huyết áp ổn định không cần đến thuốc tây mà chứng đau tim cũng tỏ ra đỡ nhiều.Trước đây cứ 15- 20 ngày bà bị một cơn đau thắt ngực, nay thì 3- 4 tháng mới bị một lần.
Thiên Lương

23 thg 11, 2008

Tài trợ chống bệnh mạn tính

Thông tin dưới đây có thể có ích cho những nhà khoa học ngành Y đang tìm kiếm nguồn tài trợ nghiên cứu về phòng chống bệnh mạn tính- những căn bệnh đang trở thành nguyên nhân chính gây tử vong, đặc biệt ở các nước đang phát triển.
1,5 triệu USD mỗi năm để chống lại ung thư, bệnh tim mạch và tiểu đường
Hoa Kỳ vừa thông qua một chương trình mới tài trợ cho các nghiên cứu chống lại các bệnh mạn tính không lây (như tim mạch, tiểu đường) ở các nước đang phát triển, theo đó mỗi năm kinh phí dành cho chương trình là 1,5 triệu USD, do Trung tâm quốc tế Fogarty thuộc Viện Sức khỏe Hoa Kỳ thực hiện.
Theo Tiến sĩ Rodger Glass, Giám đốc Trung tâm quốc tế Fogarty, Trung tâm này sẽ tài trợ cho các chương trình đào tạo các nhà nghiên cứu y học và cán bộ y tế nhằm giải quyết những vấn đề mới liên quan đến các bệnh mạn tính nói trên, cũng như giúp xóa bỏ ranh giới giữa các ngành khoa học sinh học, xã hội học và khoa học về hành vi.
Được thành lập từ năm 1968, Trung tâm quốc tế Fogarty thúc đẩy phát triển các cơ sở y học, các nghiên cứu và đào tạo cán bộ y tế. Mỗi năm, trung tâm dành kinh phí 64 triệu đô la để hỗ trợ nghiên cứu cho 5000 nhà khoa học. Chương trình tài trợ chống lại các bệnh mạn tính nói trên nằm trong khuôn khổ một kế hoạch chiến lược đến năm 2012 “Những cách tiếp cận đối với nghiên cứu bảo vệ sức khỏe trên phạm vi toàn cầu” do Trung tâm tiến hành.
Aira Allain, chuyên gia PR của Trung tâm cho biết: “Kế hoạch chiến lược dự kiến rằng các nhà nghiên cứu từ bất kỳ nước nào cũng đều có thể nộp đơn xin tài trợ cho 8 đề án nghiên cứu và 4 đề án đào tạo thuộc danh mục các lĩnh vực mà Trung tâm quy định”
Các nhà khoa học có thể tìm hiểu chi tiết về việc xin tài trợ trên các Website của Viện Sức khỏe Hoa Kỳ và của Trung tâm quốc tế Fogarty. Ngoài ra, tại các hội thảo quốc tế, các chuyên gia của Trung tâm cũng sẽ giới thiệu về chương trình tài trợ này.
Bệnh truyền nhiễm được chú trọng như một vấn đề mới mang tính toàn cầu là bởi người ta nhận thấy rằng bức tranh tử vong tại các nước có thu nhập quốc dân mức thấp và trung bình đang thay đổi khác so với trước đây. Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), khoảng 60% số người tử vong trên thế giới là do các bệnh mạn tính, trong đó 80% là từ các nước đang phát triển.
Trong báo cáo năm 2008, WHO dự đoán đến năm 2030, bốn bệnh : thiếu máu tim, huyết khối, tắc nghẽn phổi mạn tính và nhiễm khuẩn đường hô hấp dưới giống như viêm phổi, sẽ là nguyên nhân chính gây tử vong trên toàn thế giới. Người ta cho rằng việc dịch chuyển nguyên nhân tử vong từ các bệnh truyền nhiễm sang các bệnh mạn tính là do dân số thế giới đang bị già đi: Các dự báo cho thấy đến năm 2030 cứ 8 người sẽ có 1 người sống trên 65 tuổi.
Kế hoạch chiến lược của Trung tâm Fogarty nhắm tới 5 mục tiêu: đấu tranh chống lại các bệnh mạn tính ở các nước nghèo và trung bình; bổ khuyết những thiếu hụt kiến thức thực tiễn; cải thiện việc đào tạo nghiên cứu; kết hợp các nghiên cứu độc lập với nhau và đưa vào nề nếp các quan hệ hai bên cùng có lợi.
Sự thiếu hụt kiến thức thực tiễn liên quan đến tình trạng các kết quả nghiên cứu rất tốt nhưng không được áp dụng vào thực tiễn để trị bệnh cứu người. Do đó, trong kế hoạch của Trung tâm Fogarty có đề ra cách tiếp cận mới về việc “áp dụng vào thực tiễn”. Phương pháp này sẽ tìm ra những cách tốt nhất để chuyển giao cho xã hội và các cán bộ y tế những tiến bộ mới nhất của khoa học.
Để thúc đẩy quan hệ quốc tế trong nghiên cứu khoa học, Trung tâm Fogarty còn đề ra “ Giải thưởng Fogarty dành cho hợp tác quốc tế”. Giải thưởng trị giá 50.000 USD, dành cho cán bộ khoa học của các Viện sức khỏe quốc gia có quan hệ hợp tác hiệu quả với các đồng nghiệp ở các nước đang phát triển.
Qua 10 năm thực hiện đã có 460 giải thưởng này được trao; nhờ đó hơn 1500 bài báo khoa học được đăng tải.
Thu Hiên (Theo America.gov)

22 thg 11, 2008

Bị mất cắp rồi

Hôm qua, trên đường Quán Thánh, tôi dừng lại mua bưởi- những hàng bán rong, chuyên bán bưởi Năm Roi. Trong những ngày này (sau lụt), bưởi Năm Roi loại khá mà chỉ khoảng 8-10 ngàn đồng/quả là rẻ và dễ ăn so với các loại hoa quả khác, cũng lại không sợ nhầm với hoa quả Trung Quốc, nên tôi thường mua của hàng rong. Với lại, cũng tiện đường đi làm về.
Mua xong chục quả (để ăn rả rích mà, cả đại gia đình 8 người thì chục quả không phải là nhiều), đưa tờ 200.000đ, cô bán hàng trả lại 120 ngàn, tôi nhét vào cái phong bì vẫn dùng làm ví đựng tiền đi chợ, để ở ngăn ngoài cùng của chiếc túi xách. (Tôi không thích dùng ví vì tiền rất bẩn; dùng phong bì, rách thì bỏ và thay cái khác rất tiện). Rồi bắt đầu hì hục buộc chiếc túi đựng 5 quả bưởi vào giữa xe, đè lên cái túi xách. Bỗng có đến 3-4 bà cùng đến hỏi mua bưởi, tíu tít cả lên. Một bà sán lại giữa tôi và xe bưởi để chọn, bảo tôi: “Để thế sẽ bị rơi đấy”. Tôi nói không sao, vẫn buộc tiếp vì quen chuyên chở kiểu đó rồi. Một lúc sau, bà kia lại quay lại, đẩy túi bưởi của tôi, nói rằng thế mới chắc chắn. Tôi dắt xe đi thì hóa ra có một xe máy khác đứng sau, bánh trước của xe đó mắc vào bánh sau của xe tôi, loay hoay một lúc mới tách nhau ra được. Trong lúc đó, cô hàng bưởi hỏi tôi: “Cháu trả lại cho bác 120 ngàn rồi nhỉ?” “Trả rồi”- tôi đáp.
Về đến nhà, mở túi ra thì…ôi thôi, miệng ngăn túi bên ngoài mở toang hoác (có thể do tôi đã không kéo phecmơtuya lại sau khi nhét tiền vào chăng?), cái phong bì rách đựng tiền đã không cánh mà bay mất tiêu rồi!!!
Nhớ lại trình tự như trên, mới hiểu ra kẻ nào đã móc túi của mình, “kịch bản” móc túi đã diễn ra thế nào; và cô hàng bưởi đã khéo léo nhắc nhở mà mình không cảnh giác.
Bị mất cắp như thế đấy!!! May mà số tiền không nhiều. Kể ra đây bà con cùng biết, và tôi cũng nhớ để từ nay tỉnh táo hơn với những kẻ giả vờ tốt bụng.

20 thg 11, 2008

ADAM NADEL, NHƯ TÔI THẤY

Bài và ảnh: Thu Hiên
Không ngờ nhà nhiếp ảnh nổi tiếng đã tứ tuần mà trông lại trẻ thế. Đó là cảm giác chung của tất cả những ai lần đầu gặp Adam Nadel- một phóng viên ảnh độc lập, người từng đoạt những giải lớn, kể cả các giải nhất, của nhiều cuộc thi ảnh quốc tế.
Tháng 10 năm nay, Adam qua Việt Nam để thực hiện một phần trong dự án làm ảnh tài liệu của riêng mình kéo dài 5 năm về chủ đề người dân thường là nạn nhân chiến tranh: trực tiếp gặp gỡ, tìm hiểu và chụp ảnh các nạn nhân chất độc da cam, dự kiến sẽ trưng bày tại các bảo tàng ở New York và Santa Fe, New Mexico.
Làng Hòa Bình ở Thanh Xuân- Hà Nội là một tổ chức hoạt động từ thiện nhân đạo. Nơi đây, người ta áp dụng nhiều biện pháp trị liệu phục hồi chức năng cho trẻ em- nạn nhân chất độc da cam/dioxin, giúp các em hòa nhập được với cộng đồng càng nhiều càng tốt. Làng hiện có 126 cháu nạn nhân da cam/dioxin từ 2 - 18 tuổi.
Hôm Adam Nadel đến đây, trời mưa xầm xì bởi các tỉnh phía Bắc Việt Nam đang có bão. Nhưng Adam bảo: “Trời thế này chụp ảnh mới tốt”. Theo các nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp thì khác với ảnh nghệ thuật, chính kiểu thời tiết như thế dễ cho phép chớp được hình ảnh đúng với sự thật hơn, thể hiện được một cách chân thật nhất các hình khối, mảng miếng, đường nét… của đối tượng được chụp. Bởi tính chân thật cao trong nội dung từng bức ảnh là yêu cầu cao nhất của ảnh thông tấn.
Sau cuộc trao đổi ngắn gọn với Giám đốc Làng- bà Nguyễn Thị Thanh Phương- Adam đến ngay phòng tập, phòng ở của các em, nhanh chóng tiếp cận với các em để hỏi chuyện, chụp ảnh. Với sự trợ giúp phiên dịch của cô gái trẻ Mỵ Hằng, cán bộ của Hội Việt- Mỹ, họ nói chuyện một cách khó khăn, bởi các em phần đông đều chậm phát triển trí tuệ.
Cách của Adam là: vừa chụp ảnh, vừa phỏng vấn trực tiếp để các tác phẩm nhiếp ảnh của anh vừa chân thực vừa có chiều sâu.
Khi các em đi ăn trưa, Adam tranh thủ phỏng vấn cô giáo Ngô Thị Phượng- phụ trách lớp văn hóa của Khoa Phục hồi phát triển trí tuệ của Làng. Cô giáo Phượng cho biết: dạy các cháu ở Làng này là một việc rất khó nhọc, nhưng cô làm công việc này đã 5 năm nay, với niềm tin và hi vọng rằng “các cháu có thể đọc được, viết được; đó sẽ là những bước đầu tiên để giúp các cháu sau này có thể tiếp tục cuộc sống của mình, hòa nhập được với cộng đồng”. Cô cho nhà nhiếp ảnh Mỹ biết những cái tên, cũng là những thành công của Làng. Đó là cháu Lê Văn Chiến, từng học ở đây từ lớp 1 đến hết lớp 5 mới chuyển ra trường ngoài học, đã thi được vào trung học phổ thông như các học sinh bình thường khác và hiện đang học lớp 10 ở Trường PTTH Trần Hưng Đạo. Hoặc cháu Thái Thị Nga, cũng là cựu học sinh của Làng, nay đang học lớp 9, chuẩn bị thi chuyển cấp vào năm tới v.v…Adam chăm chú lắng nghe, đối thoại với cô giáo để hiểu thật rõ, để ghi nhận hết những khía cạnh mà anh quan tâm.
Dù biết các em đã đến giờ ngủ trưa, nhưng Adam vẫn cố tranh thủ tác nghiệp ngay trong phòng ngủ của các em, cẩn trọng lựa chọn từng khuôn mặt, từng góc độ để chụp chân dung các em, cố gắng lột tả được hết những đường nét nổi bật nhất, đặc trưng nhất của các nạn nhân CĐDC sống trong ngôi Làng này…. Đến khi thấy các phòng đều đóng cửa tắt đèn, Adam còn hỏi “họ ngủ trưa đến mấy giờ?”, với ý định nếu được thì sẽ chờ khi các em thức dậy sẽ làm việc tiếp, quên cả bữa trưa cho chính bản thân mình. Adam bảo: “Khi có công việc thì tôi bao giờ cũng đặt chuyện ăn ngủ xuống hàng thứ yếu”.
Adam dặn Mỵ Hằng: “Nếu các em trả lời không logic thì bạn cũng cứ dịch nguyên văn cho tôi nhé; bởi như thế thì mới phản ánh được đúng sự thực”. Là một người cũng làm công tác truyền thông, tôi rất ấn tượng bởi câu nói này của Adam: thế mới là thực sự tìm hiểu thực tế, chứ không hề “cưỡi ngựa xem hoa”.
Qua cách anh làm việc, nghe anh nói những điều rất thông thường về công việc, có thể thấy rõ: ngoài khả năng thiên phú, thành công của nhà nhiếp ảnh này có được chính là nhờ vào sự đam mê, sự cần mẫn và nghiêm túc. Anh cho biết: “Tôi cố gắng phản ánh được càng chính xác bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu qua tư liệu thu thập được về hậu quả của chất độc da cam. Khi một người làm công việc của mình một cách chuẩn xác thì tâm hồn họ sẽ được thư thái.”
Adam đã không bõ công khi dùng tiền cá nhân để thực hiện chuyến đi này. Anh nói: “Một việc ta chỉ biết theo cách hình dung ra luôn khác hẳn những gì ta trực tiếp khám phá. Điều này đúng ngay trong trường hợp của tôi khi được tự mình chứng kiến ảnh hưởng của chất độc da cam lên quá nhiều người Việt Nam như thế. Thực tế này hết sức quan trọng đối với đông đảo người dân (Mỹ) để hiểu rõ hơn về ảnh hưởng của chất độc da cam; và tôi cố gắng hoàn thành tốt việc đang làm trong chuyến đi này để góp phần vào việc đó.”
Anh thực sự cảm kích trước sự giúp đỡ nhiệt thành mà anh nhận được ở Việt Nam, dù ở Hà Nội, ở Huế, Quảng Trị hay ở Đà Nẵng, TP Hồ Chí Minh, những nơi có thể dễ dàng gặp nạn nhân chất độc da cam/dioxin. Anh tâm sự : “Tôi quả thật không hề trông mong gì cho đến trước khi tôi đặt chân đến Việt Nam. Thế mà rồi tôi đã được mọi người ở đất nước này đối xử cực kỳ thân thiện, dành bao nhiêu thời gian của họ cho tôi và giúp đỡ tôi.
Tôi rất muốn sẽ còn trở lại Việt Nam như một khách du lịch.
Lần này là đi làm việc. Mà khi làm việc tôi thường phải tập trung hết sức cho công việc; các buổi tối tôi phải ghi lại những cuộc phỏng vấn đã ghi âm, sắp xếp lại các cuộn phim đã chụp, lên danh sách những bức ảnh đã chụp v.v. Tôi thực sự không có thời gian để thư giãn cho nên tôi rất muốn một ngày nào đó sẽ trở lại để xem, để nghe và tận hưởng những điều tuyệt vời ở đất nước các bạn.”
Làm quen với Adam Nadel, tôi lại biết thêm một người Mỹ nữa , một người Mỹ bình thường, đam mê nghề nghiệp, nghiêm túc và trách nhiệm với nghề, có phong cách truyền thông của riêng mình. Và trên tất cả, Adam có tấm lòng nhân aí. Cho nên anh đang hết lòng ủng hộ các nạn nhân chất độc da cam Việt Nam; như hai luật sư John Moore và Dean Kokoes- những người vẫn đang theo bào chữa cho bên nguyên là các nạn nhân Việt Nam trong vụ kiện CĐDC; như bà nhà báo Nadya Williams- thành viên của tổ chức Global Exchange đang cố gắng thức tỉnh người Mỹ để ủng hộ vụ kiện; như Peter Yarrow- người ca sĩ đã ba lần đến Việt Nam hát vì yêu Việt Nam, đã lên tiếng xin lỗi người dân Việt Nam vì những gì mà nước Mỹ đã gây ra trong chiến tranh, v.v và v.v…Những con người bình thường ấy, với công việc bình dị mà họ đang làm chính là những nhân tố thiết thực nhất góp phần xoa dịu nỗi đau chiến tranh ở Việt Nam.

Ảnh

Adam Nadel (người mặc áo xanh) với các em ở Làng Hòa Bình Thanh Xuân- Hà Nội trong giờ học gấp quần áo.

16 thg 11, 2008

Rau nào còn dính thuốc trừ sâu?

Một cách đơn giản phân biệt rau nào còn dính thuốc trừ sâu mà tôi đã nghiệm ra: ngâm rau ngập trong nước. Sau ít nhất 30 phút, sẽ hiện hình rõ chuyện này. Những lá rau không còn dính thuốc sẽ tươi hơn, mịn màng, xanh mướt. Còn lá nào còn thuốc trừ sâu thì những chỗ dính thuốc sẽ bị trong và nát (xem ảnh). Các loại rau muống, rau cải, rau mồng tơi đều như thế. Cho nên tôi luôn ngâm rau trước khi nấu chừng một giờ. Sau đó lấy những phần lá tươi tốt, còn những lá bị nát (mặc dù khi mua về chúng giống nhau y chang) thì vứt bỏ. Có khi phải vứt bỏ toàn bộ mớ rau đấy.
Cách này tôi thấy còn hay hơn cả dùng máy sục ozon, bởi dùng máy sục ta không biết được nó thực sự tẩy độc được chừng nào. Với lại khi cục than lọc bị hỏng là máy đành nằm im không hoạt động được nữa, trong khi phải mua nó bằng cả đống tiền. Tôi có một cái máy như thế, dùng được một thời gian rồi đành bỏ đó, vì chẳng biết tìm mua cục than ở đâu, và cũng lười không muốn đi tìm.
Bạn nào có kinh nghiệm hay hơn, xin cho biết thêm với nhé.

Ảnh rau muống

Rau muống sạch sau khi ngâm nước 1 giờ vẫn xanh tốt
Lá rau muống và rau mồng tơi bị dính thuốc, sau khi ngâm nước nửa giờ.

14 thg 11, 2008

Một giờ của bố (truyện ngắn)

(Truyện ngắn- Không rõ tác giả là ai)
Một ông bố trở về nhà rất muộn từ nơi làm việc, mệt mỏi, bực bội như thường lệ. Đứa con trai năm tuổi của ông ta đứng đón ở cửa ra vào.
-- -Bố ơi, con hỏi bố cái này được không ạ?
- - -Được chứ. Con hỏi gì nào?
- - -Bố, tiền lương của bố là bao nhiêu?
- - -Đó đâu phải việc của con!- Ông bố bực mình nói- Với lại con cần biết để làm gì?
- - -Con muốn biết, thế thôi. Bố cho con biết đi, mỗi giờ bố được trả bao nhiêu tiền?
- - -Nói chung là…500. Mà sao cơ?
- - -Bố…- cậu con trai nghiêm túc nhìn ông bố từ đầu đến chân- Bố cho con vay 300 được không ạ?
- - -Con hỏi bố chỉ để bố cho con tiền, để con nướng vào một thứ đồ chơi ngu ngốc nào đó hả?- Ông bố rít lên- Về phòng lên giường đi ngủ ngay!...Không thể ích kỷ như thế được! Bố làm việc suốt cả ngày, mệt lử ra, thế mà con lại xử sự thế.
Đứa bé lặng lẽ trở về phòng mình, đóng cửa phòng lại. Còn ông bố vẫn đứng ở cửa ra vào và giận dữ vì yêu cầu vay tiền của cậu con trai. “Làm sao mà nó lại dám hỏi về lương lậu của mình để rồi lại đòi vay tiền cơ chứ?”
Nhưng một lúc sau, trấn tĩnh lại, ông bố bắt đầu nghĩ ngợi: “Có thể nó cần mua thứ gì đó quan trọng thì sao nhỉ? Thôi, mặc kệ nó, có 300 thôi mà; đã bao giờ con nó hỏi xin tiền mình đâu cơ chứ”. Ông bố vào phòng con trai; nó đã chui vào chăn rồi.
- - -Con đã ngủ chưa, con trai?- Ông bố hỏi.
- - -Chưa, bố ạ. Con đang nằm thôi,- cậu con trả lời.
- -Khi nãy bố hơi nóng , con ạ. Ngày hôm nay nhiều việc khó chịu, thành ra bố mệt quá. Bố xin lỗi nhé. Đây, con cầm lấy tiền lúc nãy xin bố này.
Đứa bé ngồi bật dậy trên giường và cười tươi.
- - -Ôi, bố thân yêu, con cám ơn bố.
Rồi nó thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền nhàu nát. Bố nó, khi nhìn thấy cu cậu còn có tiền khác nữa lại muốn nổi đóa lên. Còn cậu con nhập hai món tiền làm một, cẩn thận đếm từng tờ rồi lại nhìn ông bố.
- - -Sao con lại xin tiền trong khi con đã có rồi?- Ông bố không nhịn được, hỏi.
- - -Bởi vì không đủ, bố ạ. Nhưng bây giờ thì đủ rồi. – Đứa con trả lời- Bố ơi, ở đây vừa đúng 500. Cho con mua một giờ làm việc của bố nhé, được không ạ? Ngày mai bố đi làm về sớm hơn nhé, con muốn bố ăn tối cùng với cả nhà.
Người viết truyện ngắn này chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng: cuộc đời của chúng ta ngắn lắm nếu như ta dành hết thời gian cho công việc. Ta không nên để cuộc đời trôi tuột khỏi tay mình mà không dành một phần, dù nhỏ, cho những người thân yêu nhất của mình, những người thực sự yêu quý mình.
Nếu như ngày mai ta sẽ không còn trên đời này nữa, cơ quan ta sẽ tìm ngay được người thay thế ta. Nhưng đối với gia đình và bè bạn thì đó sẽ là một sự mất mát lớn vô cùng, và cả đời họ không bao giờ quên được.
Ta hãy nghĩ kỹ về điều này, bởi chúng ta đang dành quá nhiều thời gian cho công việc hơn so với gia đình đấy.
Trần Thị Thu Hiên
Dịch từ tiếng Nga- trang Web“Những truyện ngắn rất ngắn”
Người dịch giữ bản quyền các entry trong Blog này

Trí thức, Người tài

Hôm qua, Dân Trí online bài "Đối thoại với trí thức không cần treo bảng", tôi cho là bài báo hay, phản ánh được quan điểm có tầm của Thủ tướng NTD khi trả lời chất vấn của đại biểu QH; tôi cũng đồng tình với các bình luận của người viết- tác giả Lê Chân Nhân (tôi không quen và không biết là ai). Xin trích một vài đoạn:
Theo quan điểm của Thủ tướng, đối thoại với trí thức không phải là tổ chức một buổi gặp gỡ, mà tiếp xúc, trao đổi, lắng nghe. Đối thoại có nghĩa là luôn luôn tiếp cận với chuyên gia trong và ngoài nước, lắng nghe những ý kiến đúng đắn để hỗ trợ cho việc hoạch định chính sách, điều hành bộ máy. Việc tiếp xúc và lắng nghe đó diễn ra hằng ngày, đó là công việc, là nhu cầu thực sự của một con người có trách nhiệm và cầu thị học tập. Việc đó không cần phải treo bảng, không cần phải tuyên truyền như một sự kiện. Sự kiện thì chỉ xảy ra một lần, còn đối thoại với trí thức phải là công việc thường xuyên, thường trực và nhuần nhuyễn trong suốt quá trình làm việc của một cán bộ lãnh đạo.
Một câu trả lời rất đáng chú ý của Thủ tướng: “Những người làm việc chung quanh tôi đều là tiến sĩ, kỹ sư, có học vị cả. Chúng tôi làm việc liên tục và tiếp xúc hằng ngày. Treo khẩu hiệu đối thoại với trí thức thì hình thức quá”. Điều này có nghĩa là chọn người tài giỏi để cùng làm việc, người có chuyên môn cao để giúp việc. Chất xám của cộng sự là nguồn vốn, là yếu tố của thành công cho bản thân và cho công việc chung.
...
Một ý nghĩa khác là vấn đề sử dụng con người thì phải chú trọng tới hiệu quả, có thực sự dùng người hay không và biến tri thức thành sản phẩm cho xã hội, chứ không phải bắc loa tuyên truyền trọng dụng nhân tài, lắng nghe trí thức. Nhiều nơi loan tin trải thảm đỏ đón nhân tài nhưng có dùng không và dùng như thế nào lại là chuyện hoàn toàn khác.
Tôi muốn thêm: Trí thức chưa hẳn đã là người tài. Và Người tài không phải lúc nào cũng là người có tri thức cao, có học hàm, học vị...Mỗi người đều có một số "tài" nhất định nào đó, thuộc lĩnh vực mà họ am hiểu. Người lãnh đạo, khi nắm bắt được những "tài lớn" cũng như "tài lẻ" của những người quanh mình, trước hết là các cộng sự của mình, và biết tận dụng những cái tài ấy cho công việc chung, mới là người lãnh đạo giỏi.
Còn Người tài cũng phải "biết điều", nghĩa là biết mình, biết người, biết tự vượt qua hoàn cảnh, biết chịu đựng để phát huy cái tài của mình sao cho có hiệu quả nhất, làm lợi cho tập thể và cho bản thân mình, gia đình mình, thì mới đúng là người tài có tâm và là "quân tử khôn".
Đó là lý thuyết. Còn trong thực tế thì rất đáng tiếc nhiều người lãnh đạo thông minh, sáng dạ lắm nhưng hoàn toàn không biết dùng người. Có thể vì họ ưa nịnh hơn nên Người tài mà không biết xu nịnh bỏ đi mất. Có thể họ hẹp hòi, ki bo nên không biết đối xử và đãi ngộ xứng đáng cho Người tài yên lòng mà làm việc cùng họ. Có thể...và có thể...- muôn vàn nguyên nhân dẫn đến sự thất thoát tài năng.
Bên cạnh đó, cũng có những Người tài, dùng từ chính xác và khiêm tốn hơn thì là "những Người có năng lực", hay kỳ vọng nhiều quá so với khả năng của mình nên không có bến đỗ nào êm ấm với họ, trong khi cổ nhân tổng kết rồi: "An cư" mới "lạc nghiệp". Đó cũng là vấn đề mà mỗi cá nhân chúng ta cần nhìn nhận một cách chân thực nhất với chính bản thân mình.
Đáng thương thay, đáng tiếc thay cho những nhà lãnh đạo và những người tài kiểu ấy!
Lạm bàn vài câu, không hiểu có được các bạn đồng tình không

13 thg 11, 2008

Thời trang thế kỷ 22

Thiết kế và thực hiện: Bà ngoại
Người mẫu: GL

3 ảnh GL

11 thg 11, 2008

Vẫn là con chúng tôi (Kỳ cuối)

Polly và Peter Hal nằm trên hai chiếc bàn được đẩy lại sát nhau, họ nắm tay nhau. Người ta phủ lên họ một chiếc lồng che hai lớp màu đen. Và họ rơi vào bóng tối. Từ đâu đó tiếng đồng hồ vọng tới - từ phía sâu trong toà nhà tiếng nói kim loại ngân vang: "tic-ki, tắc-ki, bảy giờ đúng rồi, xin báo cho mọi người ..." - và rồi tiếng nói đó tắt dần ...
Tiếng ù trong phòng ngày càng mạnh lên. Cỗ máy thở bằng cái sức mạnh tiềm tàng vẫn bị nén lại như lò xo, ngày một tăng lên.
- Có nguy hiểm không? - Peter hỏi to.
- Không hề!
Sức mạnh bung ra bằng tiếng gào thét. Có cảm giác như mọi nguyên tử trong phòng đều bị tách thành hai phần xa lạ, thù nghịch lẫn nhau. Và chúng chiến đấu với nhau - rồi ai sẽ giành phần thắng đây. Peter há to miệng - giá như la lên được ... Toàn bộ cơ thể của anh bị những cơn phóng điện kinh khủng làm rung lên, cắt xén sửa sang lại theo những đường ngang dọc nào đó không rõ. Anh cảm thấy rõ ràng có một mãnh lực nào đó đang xé nát, lôi kéo, cuốn hút toàn thân anh, nó hống hách đòi hỏi một điều gì đó. Là một mãnh lực tham lam, luôn bám riết, kiên tâm, nó đang làm căn phòng nới rộng ra. Cái lồng che màu đen trên người anh bị kéo dãn ra, mọi bề mặt và đường nét của nó méo mó đi một cách dữ dội không sao hiểu được. Mồ hôi tuôn ròng ròng trên mặt - Không, không phải mồ hôi mà là nước ép do những chiếc gọng kìm của những phép đo thù nghịch đang ép từ cơ thể anh chảy ra. Có cảm giác như có cái gì đó đang nạy chân tay anh ra, vứt tung toé, châm chích vào người anh rồi lại kẹp chặt lại. Và cả người anh đang tan ra, đang chảy ra như sáp.
Một tiếng "tách" khẽ.
Tư duy của Peter làm việc cật lực nhưng rất bình tĩnh. "Sau này sẽ ra sao khi mà mình với Polly và bé Pai về nhà, rồi bạn bè sẽ đến chơi và uống rượu? Mọi việc đó sẽ thế nào nhỉ?".
Và anh bỗng hình dung được việc đó sẽ xảy ra thế nào, rồi có lúc anh đã cảm thấy một sự xúc động thầm kín và một niềm tin mù quáng, cảm thấy cả hy vọng vào thời gian nữa. Họ sẽ vẫn sống trong ngôi nhà trắng của họ như trước, vẫn trên ngọn đồi xanh yên tĩnh ấy, chỉ có điều quanh nhà sẽ mọc lên một hàng rào cao để những kẻ tò mỏ khỏi quấy rầy. Và tiến sĩ Wallcot sẽ đến thăm họ thường xuyên - ông ấy sẽ để "con bọ" của mình trong sân, rồi bước lên bậc tam cấp; đứng ở cửa đón ông ta sẽ là một khối lập phương Trắng to lớn với chiếc cốc trong cánh tay trông giống như con rắn.
Còn trên chiếc ghế bành đặt giữa phòng, một khối trụ Trắng sang trọng sẽ ngồi đọc sách và hút thuốc bằng tẩu. Ngay bên cạnh, khối chóp Xanh- là bé Pai- sẽ chạy qua chạy lại. Rồi cuộc trò chuyện sẽ bắt đầu, rồi nhiều bạn bè nữa sẽ đến; khối trụ Trắng và khối vuông Trắng sẽ cười đùa và mời khách những chiếc bánh kẹp tí xíu với rượu vang, và cứ như thế, buổi tối sẽ trôi qua tuyệt vời, vui vẻ và thoả mái.
Mọi việc sẽ xảy ra như thế đấy!
Tách!
Tiếng máy ú ngừng hẳn.
Người ta bỏ lồng chụp ra khỏi vợ chồng Hal.
Tất cả đã xong xuôi.
Họ đã ở trong một hệ không gian khác.
Peter nghe thấy tiếng Polly kêu to. Sáng quá. Peter tụt xuống khỏi bàn và vô cùng ngạc nhiên. Polly đang chạy quanh trong phòng. Vợ anh cúi xuống và nâng cái gì đó lên ...
Nó đấy, con trai của Peter Hal đấy. Một đứa trẻ sinh động, hai má hồng hào, mắt xanh, đang nằm gọn trong hai cánh tay ôm ấp của người mẹ; Polly ngỡ ngàng nhìn quanh và khóc nghẹn ngào.
Cứ y như chưa từng có khối hình chóp vậy. Polly khóc vì hạnh phúc.
Toàn thân run lên, nhưng vẫn cố mỉm cười, Peter tiến về phía họ và cuối cùng ôm choàng lấy cả Polly, cả đứa con cùng một lúc và cùng khóc với hai mẹ con.
- Thế đấy - Đứng từ xa, tiến sĩ Wallcot thốt lên. Ông đứng lặng hồi lâu không hề nhúc nhích. Ông cứ đứng vậy mà nhìn chằm chằm vào góc phòng đầu kia, nhìn vào khối trụ Trắng và khối vuông Trắng cùng khối chóp Xanh đang ôm lấy nhau. Cửa mở, người trợ lý bước vào.
- Sùy ... suỵt ! - Wallcot đặt ngón tay lên môi - Họ cần được ở một mình. Ta đi đi.
Ông nắm lấy khuỷu tay người trợ lý và nhón chân bước ra cửa. Cửa đóng lại sau lưng họ, thế mà khối vuông Trắng và khối trụ Trắng thậm chí không hề ngoái đầu lại.
Trần Thị Thu Hiên (Trần Thu)
dịch từ tiếng Nga

8 thg 11, 2008

Một bài diễn văn nên đọc

Những bài diễn văn chính trị thường gây nhàm chán đối với đại chúng, bởi lời lẽ hay khô khan, hay "đao to búa lớn", chỉ có "khối óc" mà thiếu "trái tim", như người ta vẫn nói rằng "đầu nóng tim lạnh".
Nhưng diễn văn chiến thắng của Barack Obama- người giành thắng lợi áp đảo trước đối thủ già dặn kinh nghiệm hơn trong cuộc đọ sức sôi động được cả thế giới quan tâm trong suốt nhiều tháng qua để trở thành Tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ đêm 4/11 vừa rồi- lại không như thế. Bài diễn văn ấy vừa như một bài văn hay, một bài báo tốt, vừa là những lời nói làm cảm động lòng người, khiêm tốn mà vẫn đầy tự tin, kiêu hãnh và rất xứng tầm.
Chưa biết rồi Obama sẽ xoay xở thế nào với một nước Mỹ đang đầy rẫy khó khăn mà những người hiểu biết thì ai cũng biết. Chưa biết rồi vị Tổng thống đặc biệt này có thực sự đủ khả năng làm cho tất thảy người dân Mỹ được sung sướng hay không, có làm nước Mỹ bớt "diều hâu" để thế giới được hòa bình hơn hay không, nhưng qua bài diễn văn này phải công nhận ít nhất thì ông này có tài ăn nói, tài viết lách lôi cuốn được mọi người.
Sau diễn văn của Bill Gates trước Hạ Viện Mỹ về vị thế của nước Mỹ mà tôi thấy rất đáng phổ biến nên đã dịch, đã đăng báo và đã post lên blog Thienluong05, bài diễn văn này cũng rất gây ấn tượng đối với tôi.
Cho nên tôi mạn phép BBC post lại bài đó để ai chưa đọc thì cùng đọc cho biết; tôi nghĩ không thừa chút nào.

DIỄN VĂN CHIẾN THẮNG CỦA ÔNG BARACK OBAMA
(Nguồn: BBC)
Ảnh Obama

Nếu có ai đó vẫn đôi chút hoài nghi, không tin nước Mỹ là xứ sở của những điều không thể, không tin giấc mơ của lớp cha anh lập quốc vẫn tồn tại trong nước Mỹ thời nay, hay vẫn nghi ngờ về sức mạnh của nền dân chủ Mỹ, thì câu trả lời dành cho quý vị chính là đêm nay.
Câu trả lời là những hàng người kéo dài quanh các trường học, quanh các nhà thờ mà đất nước này chưa từng thấy.
Người dân đợi tới ba, bốn giờ đồng hồ, trong đó nhiều người lần đầu trong đời, vì tiếng nói của họ sẽ tạo ra thay đổi.
Câu trả lời là những lớp người trẻ, người già, người giàu, người khó; người theo đảng Dân chủ, đảng Cộng hòa; người da đen, da trắng, người nói tiếng Tây Ban Nha, người châu Á, người gốc da đỏ, người đồng tính, người dị tính, người tàn tật, người lành lặn - là những công dân Mỹ đã gửi thông điệp ra cho cả thế giới rằng chúng ta không chỉ là một tập hợp các cá thể, hay tập hợp các tiểu bang Cộng hòa hoặc Dân chủ: Chúng ta đã và sẽ mãi mãi là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Người ta đã nghe quá lâu nay rằng cần phải căm ghét người khác, phải sợ hãi và ngờ vực vào điều chúng ta có thể giành được nhưng nay họ dám tìm lời giải đáp bằng cách đặt tay lên bánh xe lịch sử và lái nó về hướng hy vọng, cho một ngày mai tốt đẹp hơn.
Đã mất thật nhiều thời gian để có được thời điểm này. Nhưng đêm nay, vì tất cả những gì chúng ta đã làm trong cuộc bầu cử, và đúng là thời khắc này, Thay Đổi đã đến với nước Mỹ.
Đồng hành
Lúc chiều tối nay, tôi nhận được lời chúc mừng đặc biệt cảm động qua điện thoại từ Thượng nghị sĩ McCain.
Ông McCain đã có một cuộc vận động tranh cử lâu dài và mạnh mẽ. Ông cũng đã chiến đấu hết sức và bền bỉ hơn cho Tổ quốc yêu quý của chúng ta. Ông cũng đã từng đau đớn vì nước Mỹ ở mức độ mà đa số chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Những thành quả mà chúng ta được hưởng ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh, cống hiến, của nhà lãnh đạo quả cảm và quên mình vì đất nước.
Tôi đã chúc mừng ông McCain, tôi cũng chúc mừng Thống đốc Palin về tất cả những gì họ đạt được. Tôi sẽ hợp tác với họ để làm mới lại cam kết về đất nước trong những tháng tới.
Tôi cũng muốn cảm ơn người bạn đồng hành của tôi, người đã vận động cùng tôi với cả trái tim và lên tiếng vì những người mà ông cùng trưởng thành trên đường phố Scranton và cùng đi trên tuyến xe lửa hàng ngày về nhà ở Delaware: phó tổng thống đắc cử của nước Mỹ, Joe Biden.
Tôi cũng không thể đứng ở đây tối nay nếu không có sự ủng hộ không mệt mỏi của người tạo mái ấm cho gia đình tôi từ 16 năm qua, tình yêu của đời tôi và Tân Đệ nhất Phu nhân của nước Mỹ, Michelle Obama.
Hai con Sasha và Malia, bố yêu hai con hơn cả mức các con có thể nghĩ tới, và hai con xứng đáng được một con cún nhỏ vào ở cùng chúng ta trong Tòa Bạch Ốc.
Và dù bà không còn nữa, tôi biết bà ngoại đang chứng kiến giờ phút này, cùng cả gia đình đã sinh ra tôi và giúp tôi nên người. Tôi không bao giờ quên bà và cha mẹ vì biết rằng món nợ này không bao giờ có thể trả nổi.
Với chị Maya, với chị Auma, và tất cả các anh chị em khác của tôi – xin vô cùng cảm ơn mọi người đã hỗ trợ và ủng hộ.
Cảm ơn người phụ trách cuộc tranh cử David Plouffe, vị anh hùng thầm lặng, người đã tạo dựng ra cuộc vận động chính trị tuyệt vời nhất trong lịch sử Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Cảm ơn David Axelrod, cố vấn chiến lược, người bạn đồng hành với tôi trên từng đoạn đường, cảm ơn nhóm vận động tranh cử tuyệt vời nhất trong lịch sử chính trị – các bạn đã tạo ra kỳ tích, và tôi vô cùng biết ơn vì sự hy sinh, lòng tận tụy cho mục tiêu chung.
Chiến thắng của người dân
Nhưng trước hết, tôi sẽ không bao giờ quên chiến thắng này là của ai - đó là chiến thắng của các bạn.
Thực ra từ đầu tôi không phải là ứng viên khả dĩ nhất cho chức vụ này. Cuộc vận động tranh cử khởi sự với rất ít tiền bạc và sự ủng hộ từ các nhân vật danh tiếng.
Cuộc vận động này không được tính toán từ các văn phòng tại Washington mà từ sân nhà ở Des Moines, phòng khách ở Concord và cổng vào nhà ở Charleston.
Chiến dịch này có được là nhờ những người dân phải lục lọi trong túi, lấy những đồng 5 đôla, 10 đôla và 20 đôla quyên góp cho cuộc vận động.
Nó cũng lớn lên, mạnh mẽ lên từ những thanh niên dám bác bỏ tín điều của một thế hệ thờ ơ; những người phải để gia đình đằng sau để đi kiếm việc nơi xa, những công việc đem lại đồng tiền nhỏ bé và kéo ngắn lại các giấc ngủ.
Nó lớn lên từ chính những người không còn trẻ nhưng đi trong giá buốt và nắng gió đến gõ cửa những người xa lạ nhưng thân thiện. Từ hàng triệu người Mỹ tự nguyện tổ chức lại và chứng minh rằng sau hai thế kỷ, chính quyền của dân, do dần và vì nhân dân vẫn còn đó, không bị xóa khỏi mặt đất.
Đây là thắng lợi của các bạn.
Nhiệm vụ trước mắt
Tôi biết các bạn tham gia chỉ để giành chiến thắng trong cuộc bầu cử này và không làm điều này chỉ vì tôi.
Các bạn vào cuộc vì hiểu rằng nhiệm vụ trước mắt vô cùng lớn.
Ngay cả khi đang ăn mừng tối nay, chúng ta biết các thách thức mà ngày mai sẽ đem lại là lớn nhất trong cuộc đời chúng ta - hai cuộc chiến, một hành tinh đang bị hủy hoại, khủng hoảng tài chính tàn khốc nhất trong cả một thế kỷ.
Ngay cả khi chúng ta đứng ở đây, chúng ta biết có những người Mỹ dũng cảm đang chong đêm trên sa mạc Iraq, trên các rặng núi của Afghanistan, dấn thân vào chốn rủi ro vì chúng ta.
Có những người mẹ, người cha đêm không ngủ, sau khi con cái đã yên giấc vì băn khoăn về tiền vay mua nhà, vì tiền chữa bệnh, hay khoản tiết kiệm để con vào đại học.
Có một luồng sinh khí mới cần nắm bắt, những chỗ làm mới cần tạo ra, những trường học mới cần xây, những đe dọa phải giải quyết và những đồng minh cần vun đắp.
Thay đổi dân tộc
Con đường trước mắt sẽ rất dài. Ngọn núi ta trèo rất dốc.
Chúng ta có thể không đến được điểm cần đến trong một năm, thậm chí trong một nhiệm kỳ nhưng nước Mỹ yêu quý của tôi ơi, tôi chưa bao giờ nhiều hy vọng hơn hôm nay rằng chúng ta sẽ tới đích.
Tôi xin hứa với Tổ quốc: cả dân tộc sẽ đến đích.
Sẽ có sự thoái lui, sẽ có những bước lầm lỡ. Sẽ có cả nhiều người sẽ không đồng ý với mọi quyết định hoạch chính sách tôi đưa ra ở cương vị tổng thống.
Chúng ta cũng biết chính phủ không giải quyết được mọi chuyện. Nhưng tôi sẽ luôn thành thật với tất cả các bạn về các thách thức đối với của chúng ta. Tôi sẽ lắng nghe các bạn, đặc biệt là khi chúng ta bất đồng.
Trên hết và trước hết, tôi sẽ đề nghị các bạn tham gia công việc gây dựng lại nước Mỹ bằng cách duy nhất và đầu tiên từ 221 năm qua trong lịch sử Hoa Kỳ. Đó là cách tái thiết từng ngôi nhà, từng viên gạch bằng từng bàn tay nối nhau.
Một đất nước, một dân tộc
Những gì bắt đầu 21 tháng trước giữa một mùa đông lạnh giá không thể thay đổi trong chỉ một tối mùa thu hôm nay.
Chỉ riêng chiến thắng này chưa phải là Thay Đổi chúng ta thấy. Đây mới là cơ hội cho chúng ta thay đổi. Nhưng không điều gì xảy ra nếu chúng ta trở lại con đường cũ và Thay Đổi không thể có nếu thiếu các bạn, thiếu tinh thần phụng sự và dấn thân.
Hãy huy động tinh thần ái quốc, tinh thần phục vụ và trách nhiệm để mỗi người trong chúng ta vào cuộc, làm việc hết sức và chăm lo không chỉ bản thân mà cả những người xung quanh.
Hãy nhớ rằng nếu cuộc khủng hoảng tài chính này dạy cho chúng ta bài học gì thì đó là chúng ta không thể có một thị trường tài chính (Wall Street) năng động khi người dân bình thường (Main Street) chịu thiệt thòi. Đất nước và nhân dân Hoa Kỳ hoặc sẽ vươn lên, hoặc sụp đổ đều với tư cách một quốc gia, tất cả cùng nhau.
Chúng ta hãy cưỡng lại thói bè phái và sự thiếu chín chắn vốn đã đầu độc nền chính trị nước ta quá lâu. Hãy nhớ rằng chính người từ tiểu bang này là người đầu tiên cầm cờ của đảng Cộng hòa vào Tòa Bạch Ốc. Đảng được xây dựng từ những giá trị tự do, tự chủ và đoàn kết quốc gia.
Đây chính là những giá trị tất cả chúng ta cũng chia sẻ và dù đảng Dân chủ thắng lớn đêm nay, chúng ta khiêm tốn và quyết tâm hàn gắn sự chia rẽ vốn đã kìm chân nước Mỹ.
Như Lincoln nói với một dân tộc chia rẽ còn hơn bây giờ: "Chúng ta không phải là kẻ thù mà là bè bạn, người ta dù có thể ngăn cản tình cảm nhưng không thể cắt đứt sợi dây yêu thương."
Với những người Mỹ mà tôi còn cần phải giành sự ủng hộ, tôi có thể đã không có được lá phiếu nhưng tôi nghe thấy tiếng nói của các bạn và tôi cần các bạn giúp, và tôi sẽ là tổng thống của cả các bạn.
Vị trí của nước Mỹ trong toàn cầu
Với những người đang theo dõi sự kiện đêm nay, từ các nghị viện, lâu đài ở nước ngoài hay chỉ nghe qua radio từ những ngõ xóm bị lãng quên trên thế giới, câu chuyện ở đây tuy chỉ là về nước Mỹ nhưng chúng ta cùng chung một số phận, và bình minh đã ló rạng với sự lãnh đạo của Hoa Kỳ.
Với những kẻ muốn phá hủy thế giới - chúng ta sẽ đánh bại chúng. Những ai yêu chuộng hòa bình và an ninh thì chúng tôi sẽ đứng bên các bạn.
Với những người đang tự hỏi là ngọn hải đăng Hoa Kỳ liệu có còn cháy không thì đêm nay, một lần nữa chúng tôi chứng tỏ cho các vị thấy rằng quyền lực thực sự của nước Mỹ không phải đến từ vũ khí, tiền bạc mà từ sức mạnh dài lâu của lý tưởng dân chủ, tự do, cơ hội và niềm hy vọng.
Bí quyết của nước Mỹ là nước Mỹ luôn có thể thay đổi. Chúng ta có thể hoàn thiện thêm liên hệ của mình. Những gì chúng ta đạt được đem lại hy vọng về điều có thể đạt được cho ngày mai.
Lịch sử đấu tranh
Cuộc bầu cử này có nhiều câu chuyện mới mẻ sẽ còn được kể cho các thế hệ mai sau. Nhưng câu chuyện mà tôi ghi lại trong tim tối nay là về một người phụ nữ cử tri tại Atlanta. Bà cũng giống như hàng triệu người đã xếp hàng bỏ phiếu để tiếng nói của họ được lắng nghe.
Nhưng có một điều khác: Ann Nixon Cooper năm nay đã 106 tuổi.
Bà Cooper ra đời vào thế hệ đầu tiên sau chế độ nô lệ, khi mà xe hơi chưa chạy trên đường, phi cơ chưa bay lên bầu trời. Đó là khi bà chưa được phép đi bầu vì hai lý do - bà vừa là phụ nữ, vừa là người da đen.
Đêm nay, tôi nghĩ về tất cả những gì bà trải nghiệm trong cuộc đời hơn một thế kỷ ở nước Mỹ, về nỗi đau nhói con tim và niềm hy vọng, về cuộc đấu tranh và sự tiến bộ, về những lần người ta nói rằng chúng ta không có quyền làm gì đó, và về những người kiên trì thúc đẩy Niềm tin vào nước Mỹ: Đúng, chúng ta luôn có thể thành công.
Vào thời phụ nữ còn bị buộc phải im lặng, và hy vọng của họ bị xóa tan, bà đã sống để mà thấy họ có thể đứng lên giành quyền bỏ phiếu. Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Khi niềm tuyệt vọng lan ra và nỗi trầm uất bao phủ đất nước, bà đã chứng kiến một dân tộc chiến thắng nỗi sợ hãi với Chính sách Kinh tế Xã hội Mới, việc làm mới và một niềm tin về mục tiêu chung. Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Khi bom rơi xuống Trân Châu Cảng và nền độc tài đe dọa nhân loại, bà đã có mặt để chứng kiến cả một thế hệ đứng dậy, trở thành vĩ đại, và nền dân chủ được bảo vệ. Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Bà đã có mặt ở đó, ở Montgomery, ở Birmingham, và ở Selma khi vị mục sư từ Atlanta nói với mọi người rằng: "Chúng ta sẽ thắng cuộc ". Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Con người đã đặt chân lên Mặt Trăng, Tường Berlin đã sụp đổ, một thế giới đã liên kết lại bằng khoa học và trí tưởng tượng, và năm nay bà đã chạm tay vào màn hình của máy bỏ phiếu. Vì sau 106 năm sống ở Mỹ bà đã qua tất cả thời điểm đen tối nhất, những giờ phút tươi sáng nhất của đất nước, bà hiểu rằng Hoa Kỳ có thể thay đổi. Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Đây là thời điểm của chúng ta
Hỡi Nước Mỹ, chúng ta đã đi một chặng đường xa. Nhiều điều đã xảy ra. Nhưng còn rất nhiều điều phải làm. Đêm nay, chúng ta tự hỏi rằng nếu con cháu chúng ta có sống đến thế kỷ tiếp sau, sống lâu như Ann Nixon Cooper, thì chúng sẽ chứng kiến những thay đổi gì? Những tiến bộ gì sẽ được nhân loại tạo ra?
Đây là cơ hội để chúng ta đáp lại thách thức đó. Đây là thời khắc của chúng ta.
Đây là lúc để mọi người trở về với công việc và mở cửa đón chào cơ hội cho con cháu chúng ta, để phục hồi sự thịnh vượng và cổ vũ cho hòa bình, để giành lại Giấc mơ Mỹ và xác tín sự thật cao nhất rằng chừng nào còn sống chúng ta còn hy vọng.
Dù bị chỉ trích, nhạo báng, nghi ngờ, dù bị người ta nói rằng chúng ta bất lực, chúng ta sẽ đáp lời bằng chính tín điều Mỹ: Đúng thế, chúng ta luôn có thể thành công.
Xin cảm ơn các bạn. Thượng Đế ban phước cho các bạn, và hãy để Thượng Đế ban phước cho nước Mỹ!

7 thg 11, 2008

Trước và sau khi chơi

Dưới đây là 2 bức ảnh độc chụp 2 thứ đồ chơi của cháu ngoại 8 tháng:

Ảnh

Trước khi vào tay cháu...

Ảnh
...Và sau khi cháu chơi với cả 2 thứ đó!!!

Kiếm bộn tiền khi kinh tế khủng hoảng

JOHN PAULSON- NGƯỜI KIẾM BỘN TIỀN
KHI THỊ TRƯỜNG KHỦNG HOẢNG
Các tỉ phú trở thành tỉ phú là nhờ họ biết đầu tư đúng: đúng chỗ và đúng thời. Năm 2007, John Paulson, 51 tuổi, người New York, không nằm trong số các “ngôi sao” trong lĩnh vực tài chính từ trước tới nay lại nổi bật hơn cả về khả năng đầu tư của mình. Chính Quỹ đầu tư Paulson&Co của ông này đã kiếm được tới 3,7 tỉ USD trên thị trường Hoa Kỳ ảm đạm năm qua , bỏ xa những người đã có tên tuổi như George Soros (với Quantum Endowment Fund 2,9 tỉ USD), hoặc James Simons ( với Renaissance Technologies Corp. 2,8 tỉ USD)
Năm 2007, trong top 10 người làm ăn phát đạt nhất chỉ có 5 nhà quản lý kiếm được tiền tỉ. Ngoài Paulson, Soros và Simons như đã nêu trên còn có Philip Falcone (1,7 tỉ) và Kenneth Griffin (1,5 tỉ).
Vậy John Paulson là ai, và nhờ đâu mà ông ta có được 3,7 tỉ USD?
Giới báo chí thạo tin thực sự bối rối công nhận rằng người ta biết quá ít về ngôi sao tài chính mới nổi này.
Tốt nghiệp Trường Đại học Tổng hợp New York, nhận bằng MBA ở Harvard, cho đến năm 1994, John Paulson làm việc ở Ngân hàng Bear Stearns (là một đại gia ngân hàng cách đây không lâu mới bị phá sản ). Từ biệt Bear Stearns, 14 năm trước Paulson đã đứng ra lập quỹ đầu tư riêng là Paulson&Co với số vốn ban đầu chỉ có 2 triệu USD.
Mấy năm đầu, tăng trưởng của Quỹ diễn ra ở mức trung bình. Trước năm 2006, hầu như chưa ai biết đến công ty của Paulson ngoài một số chuyên gia; thậm chí trang Web của công ty chỉ có lời chào mừng bằng chữ màu đen trên nền màu xanh của tờ tiền, còn thì chẳng có thông tin gì công bố rộng rãi cho công chúng.
Những nhà đầu tư bí hiểm
Sự tăng vọt của Quỹ dưới sự lãnh đạo của Paulson diễn ra trong năm 2007. Năm đó, số nhân viên của công ty tăng lên thành 45 người, nhưng số vốn lại tăng lên gấp nhiều ngàn lần: tới 28 tỉ USD. 95% số tiền này là của những nhà đầu tư không muốn nổi tiếng (là những người đầu tư vào các lĩnh vực như quỹ hưu trí, các công ty bảo hiểm, ngân hàng). Mặc dù không thể không công nhận rằng Paulson thắng cuộc được là nhờ có trí thông minh hơn người và có tinh thần sẵn sàng bơi ngược dòng, nhưng ông ta sẽ không bao giờ thắng được nếu chỉ dựa vào sức lực và nguồn lực tài chính ít ỏi của mình. Để cho sự khủng hoảng thực sự xảy ra như dòng thác, thổi bay quả bóng thị trường cho vay thế chấp bất động sản ở Hoa Kỳ, dứt khoát phải có bàn tay của những tay chơi lớn. Nhưng danh tính của những con người ấy đến nay vẫn là ẩn số.
Làm cách nào mà Paulson thành đạt được như vậy?
Sự tiên đoán chính xác
Người ta cho rằng Paulson gần như là người đầu tiên dự báo về hiện tượng “bong bóng” của thị trường cho vay thế chấp cho khách hàng hạng hai (subprime mortgage maket) để mua bất động sản ở Mỹ. Tạp chí Phố Wall (Wall Street Journal) cho rằng mọi việc xảy ra dại thể như sau:
Từ năm 2005, Paulson đã nhận thấy những dấu hiệu cảnh báo trên thị trường bất động sản. Khi đó, các nhà phân tích của Công ty Paulson&Co “sục sạo” bằng tay theo đúng nghĩa đen của cụm từ đó hàng chục ngàn bản hợp đồng cho vay thế chấp để cố hiểu được giá trị thực của chúng – chính là vấn đề liệu các chủ sở hữu nhà có thể trả nợ được theo như văn tự thế chấp hay không.
Sau khi nghiên cứu kỹ, Paulson và các chuyên gia của ông nhận biết được những hợp đồng nợ nào sẽ được giải thế chấp một khi thị trường cho vay thế chấp sẽ xảy ra khủng hoảng. Trong thời kỳ thị trường phát đạt, để tạo sức hấp dẫn hơn đối với những hợp đồng cho vay thế chấp, Wall Street dùng một công cụ gọi là danh mục trái khoán (collateralised debt obligations, viết tắt là CDO). Bằng CDO, các khế ước thế chấp được chia thành từng khoanh khác nhau mang lại cho nhà đầu tư quyền và nghĩa vụ khác nhau, tạo cảm giác là chúng có độ rủi ro khác nhau. Đối với các nhà đầu tư, những người luôn muốn có sự bảo đảm rằng không có nợ xấu, Wall Street lại áp dụng một công cụ khác gọi là hoán đổi rủi ro tín dụng (credit-default swaps, viết tắt là CDS), cho phép các nhà đầu tư tự bảo vệ mình trước nguy cơ vỡ nợ, hoặc đầu cơ vào rủi ro vỡ nợ.
Paulson ngờ rằng, tính cởi mở của thị trường tín dụng và khả năng thanh toán lớn đã đánh giá quá sai những khế ước cho vay thế chấp. Sau đó- vào tháng 1/2006, khi một trong những công ty thế chấp lớn nhất Hoa Kỳ đồng ý thanh toán 325 triệu USD cho một hợp đồng vay dưới chuẩn (vay không đúng quy định- TH), Paulson càng tin chắc rằng sự cho vay không đúng quy định như thế đang trở nên phổ biến. Vào giữa năm 2006, ông ta lập ra quỹ rủi ro với số vốn chỉ có 150 triệu USD để một mình đánh cuộc chống lại thị trường thế chấp bất động sản đầy nguy hiểm. Ông mua những CDS mà các nhà đầu tư tự mãn tỏ ra coi thường bởi đánh giá chúng quá thấp, và ông đầu cơ giá xuống đối với các khoanh CDO. Cần nói rằng ông ta không vội vã chơi khi giá mới hạ chút chút. Quỹ của ông chỉ hành động khi thị trường chỉ còn thoi thóp, và chỉ cần một cú huých nhẹ là nó đổ vỡ ngay.
Vào thời điểm đầu cuộc chơi, thị trường nhà đất vẫn phát triển, và quỹ của Paulson bị thua thiệt, nhưng ông vẫn tiếp tục đầu tư vào sự đánh cuộc của mình, bảo rằng “vấn đề chỉ còn là thời gian”.Và ông tự giải toả stress cho mình bằng việc hằng ngày chạy bộ 5km trong công viên trung tâm New York.
Một điều thú vị là trong số những người đầu tư vào quỹ cơ hội chống lại thị trường thế chấp bất động sản của Paulson có cả một người bà con của nhà tỉ phú George Soros là Peter Soros. Anh này nói rằng thị trường đã đến mức phải có ai đó làm cho nó nổ tung lên, thậm chí cho dù có thể bị thua lỗ- và Paulson chính là cái người đó.
Phần thưởng cho sự kiên nhẫn
Vào cuối năm 2006, Quỹ Tín dụng Cơ hội của Paulson (Paulson’s Credit Opportunities Fund) lãi 20%; thế là ông lại lập thêm quỹ thứ hai.
Người ta đồn rằng trong quá trình tiến hành cuộc chơi đầu cơ hạ giá, Paulson rất sợ rằng có ai đó còn áp dụng chiến thuật của ông ta, cho nên sẵn sàng nổi xung nếu các nhà đầu tư cùng với ông lại đi chia sẻ chiến thuật này với người ngoài. Thậm chí ông còn dùng những phần mềm đặc biệt để những ai nhận được email của ông không thể gửi tiếp cho người thứ ba nào khác.
Đến khi người ta đánh giá lại các trái khoán cầm cố mà công ty ông đã mua với giá thấp kỷ lục, lợi nhuận của Paulson&Co trở thành khó tin: Quỹ Credit Opportunities Fund II lãi 350%. Còn Quỹ Credit Opportunities Fund I lãi tới 590%.
Chỉ riêng trong tháng 2/2007, cả hai quỹ nói trên đã đem lại lợi nhuận trên 60%.
Một phần số tiền kiếm được Paulson dùng làm từ thiện: dành cho chính những người mua nhà không có khả năng chi trả theo hợp đồng cho vay thế chấp. Tháng 10/2007, ông chuyển 15 triệu USD cho “Trung tâm người thuê nhà có trách nhiệm”. Trung tâm này thường giúp đỡ các gia đình bị đe doạ mất quyền mua nhà và mất cả chỗ ở. Nói chung, Paulson không tìm kiếm lợi nhuận từ những người không có khả năng chi trả tiền mua nhà bằng hợp đồng cho vay thế chấp, bởi những căn nhà mà ông đang ở hiện nay, ông cũng đã mua theo cách ấy 15 năm trước.
Tương lai tươi sáng?
Cách đây không lâu Paulson&Co lại thực hiện một bước đi bất ngờ: mời ông Alan Greenspan 82 tuổi, cựu Giám đốc Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED), một trong những nhà kinh tế có uy tín nhất ở Hoa Kỳ, làm cố vấn.
Với sự trợ giúp của Greenspan, Paulson tính toán rằng nếu không đạt được thành công như năm 2007 thì chí ít cũng sẽ được gần bằng như thế.
Câu hỏi đặt ra là liệu ông ta có thực hiện được sự tính toán đó hay không, hay thành công của Paulson&Co sẽ mãi chỉ là thành công nhất thời?
Box: Top 10 những người kiếm tiền nhiều nhất trong năm 2007, khi nền kinh tế Mỹ bên bờ vực suy thoái.
TT
Họ và tên
Tên công ty
Tổng số tiền kiếm được năm 2007 (*)
1
John Paulson
Paulson & Co.
$3.7 tỉ
2
George Soros
Soros Fund Management
2.9 tỉ
3
James Simons
Renaissance Technologies Corp.
2.8 tỉ
4
Philip Falcone
Harbinger Capital Partners
1.7 tỉ
5
Kenneth Griffin
Citadel Investment Group
1.5 tỉ
6
Steven Cohen
SAC Capital Advisors
900 triệu
7
Timothy Barakett
Atticus Capital
750 triệu
8
Stephen Mandel Jr.
Lone Pine Capital
710 triệu
9
John Griffin
Blue Ridge Capital
625 triệu
10
O. Andreas Halvorsen
Viking Global Investors
520 triệu
(* ) Tính bằng đô la Mỹ, bao gồm cả tiền cổ tức và lãi vốn của họ
THU HIÊN (Tổng hợp)

1 thg 11, 2008

Hà Nội ngập lụt sau 24 năm

Mưa, mưa và mưa suốt từ đêm 30/10 cho đến tận bây giờ- 8h sáng Thứ Bảy, 01/11/08- vẫn chưa ngừng. Bên Khí tượng dự báo ngày mai sẽ còn mưa to hơn, nhiều hơn vì có đợt không khí lạnh mới. Không biết có đúng không, vì đợt mưa lớn kéo dài này họ đã không dự báo trước được, mặc dù lâu nay họ vẫn dự báo khá chính xác thời tiết hằng ngày.
Mưa làm cho cả ngày hôm qua Hà Nội xuất hiện vô vàn con sông nhỏ, ảnh hưởng xấu vô cùng đến công việc, học hành, sinh hoạt của bao nhiêu con người. Những con đường còn đi được thì tắc nghẹt, một số gia đình ở các khu tập thể phải “sơ tán” lên trú tạm các gia đình tầng trên, chợ búa không có thực phẩm bán như mọi ngày, v.v…Thậm chí hôm qua một bác sĩ trẻ (SN 1974) đã tử nạn vì ngã xuống con mương ở Mỹ Đình và bị cuốn đi (theo Dân Trí).
24 năm trước, năm 1984, Hà Nội cũng đã mưa như thế này trong 3 ngày liền; và cũng đã ngập lụt không kém. Khi đó, nhà tôi ở khu TT Trung Tự, ba mẹ tôi thì ở TT Kim Liên, cách khoảng gần 1km. Sắp xếp xong cho 2 con (8 tuổi và 6 tuổi), tôi cùng ông xã phải lội nước qua giúp ông bà kê cao đồ đạc, sắp xếp chỗ nằm vì nơi ông bà ở sát bên bờ hồ, nước tràn vào hết trong nhà. Rồi còn giúp nhau tìm cách ăn uống nữa- lương thực, thực phẩm thời ấy còn khó gấp vạn lần bây giờ. Con đường gần 1km từ Trung Tự sang Kim Liên ngập ngang bụng, có chỗ gần ngang ngực. Tôi phải có một cây gậy để dò đường mỗi khi qua đó, vừa đi vừa khua gậy phía trước để tránh lội vào chỗ hố sâu- dễ chết đuối như chơi!
Hơn hai chục năm, Hà Nội đã khác xưa nhiều lắm. Đẹp gấp bội phần, tiện nghi gấp bội phần, hiện đại gấp bội phần, nhưng dân số cũng phình ra quá nhiều, xe, máy, ô tô chi chít trên đường, máy điều hòa nhiệt độ thì không đếm xuể, luôn hút khí nóng trong các căn phòng xả ra đường phố; cho nên môi trường thay đổi theo hướng ô nhiễm ghê gớm, và hạ tầng không theo kịp với tốc độ phát triển xã hội. Thiên nhiên thì cứ làm cái việc của nó: mưa nắng thất thường, cộng thêm sự “trả thù con người của Thiên nhiên ” như người ta vẫn thường nói, thế là con người lại trở thành nạn nhân của Thiên nhiên. Thỉnh thoảng, nó nổi cơn thịnh nộ, “rùng mình”, hay “thổi gió”, hay “tè”…một phát, thế là con người trở nên như cái kiến, bị nó đè bẹp hàng trăm, ngàn, vạn không thương tiếc…
Xin copy vài tấm ảnh của Dân Trí hôm qua, 31/10, để ghi nhớ lại trận mưa lịch sử lần thứ hai trong đời tôi được chứng kiến.
Mưa, mưa và mưa suốt từ đêm 30/10 cho đến tận bây giờ- 8h sáng Thứ Bảy, 01/11/08- vẫn chưa ngừng. Bên Khí tượng dự báo ngày mai sẽ còn mưa to hơn, nhiều hơn vì có đợt không khí lạnh mới. Không biết có đúng không, vì đợt mưa lớn kéo dài này họ đã không dự báo trước được, mặc dù lâu nay họ vẫn dự báo khá chính xác thời tiết hằng ngày.
Mưa làm cho cả ngày hôm qua Hà Nội xuất hiện vô vàn con sông nhỏ, ảnh hưởng xấu vô cùng đến công việc, học hành, sinh hoạt của bao nhiêu con người. Những con đường còn đi được thì tắc nghẹt, một số gia đình ở các khu tập thể phải “sơ tán” lên trú tạm các gia đình tầng trên, chợ búa không có thực phẩm bán như mọi ngày, v.v…Thậm chí hôm qua một bác sĩ trẻ (SN 1974) đã tử nạn vì ngã xuống con mương ở Mỹ Đình và bị cuốn đi (theo Dân Trí).
24 năm trước, năm 1984, Hà Nội cũng đã mưa như thế này trong 3 ngày liền; và cũng đã ngập lụt không kém. Khi đó, nhà tôi ở khu TT Trung Tự, ba mẹ tôi thì ở TT Kim Liên, cách khoảng gần 1km. Sắp xếp xong cho 2 con (8 tuổi và 6 tuổi), tôi cùng ông xã phải lội nước qua giúp ông bà kê cao đồ đạc, sắp xếp chỗ nằm vì nơi ông bà ở sát bên bờ hồ, nước tràn vào hết trong nhà. Rồi còn giúp nhau tìm cách ăn uống nữa- lương thực, thực phẩm thời ấy còn khó gấp vạn lần bây giờ. Con đường gần 1km từ Trung Tự sang Kim Liên ngập ngang bụng, có chỗ gần ngang ngực. Tôi phải có một cây gậy để dò đường mỗi khi qua đó, vừa đi vừa khua gậy phía trước để tránh lội vào chỗ hố sâu- dễ chết đuối như chơi!
Hơn hai chục năm, Hà Nội đã khác xưa nhiều lắm. Đẹp gấp bội phần, tiện nghi gấp bội phần, hiện đại gấp bội phần, nhưng dân số cũng phình ra quá nhiều, xe, máy, ô tô chi chít trên đường, máy điều hòa nhiệt độ thì không đếm xuể, luôn hút khí nóng trong các căn phòng xả ra đường phố; cho nên môi trường thay đổi theo hướng ô nhiễm ghê gớm, và hạ tầng không theo kịp với tốc độ phát triển xã hội. Thiên nhiên thì cứ làm cái việc của nó: mưa nắng thất thường, cộng thêm sự “trả thù con người của Thiên nhiên ” như người ta vẫn thường nói, thế là con người lại trở thành nạn nhân của Thiên nhiên. Thỉnh thoảng, nó nổi cơn thịnh nộ, “rùng mình”, hay “thổi gió”, hay “tè”…một phát, thế là con người trở nên như cái kiến, bị nó đè bẹp hàng trăm, ngàn, vạn không thương tiếc…
Xin copy vài tấm ảnh của Dân Trí hôm qua, 31/10, để ghi nhớ lại trận mưa lịch sử lần thứ hai trong đời tôi được chứng kiến.
5 ảnh ngập lụt
1,2-Vẫn còn đi được- thế là xe xịn đấy
3-Nhân viên Cty Thoát nước bó tay ngồi nhìn nước ngập
4-Tát nước từ trong nhà ra ngoài
5-PS: Buổi chiều Thứ Bảy, thông tin còn cho biết thêm một số người chết do mưa đợt này nữa, trong đó có 2 người đàn ông chết trong chiếc xe ô tô bị ngập trong nước trên đường phố. Đây là ảnh chiếc ô tô đó.
(Nguồn: Dân Trí, 01/11/08)