11 thg 5, 2008

Đi xe Dòng Hiền

Ảnh: Cổng vào Thành Cổ Quảng Trị

Dòng Hiền- cái tên nghe là lạ, nhưng lại là quen với những người thường đi tuyến Hà Nội- Quảng trị- Huế. Đó là một trong những công ty lớn, có cả trăm đầu xe, kể cả xe taxi; trụ sở chính đóng ở Quảng Trị, có ô tô du lịch với giường nằm, giống như như Hoàng Long, An Phú… Chúng tôi đi Quảng Trị bằng xe này.
Ô tô được bố trí khá hợp lý: xe giường nằm riêng , xe ghế ngồi riêng, chứ không chung cả nằm lẫn ngồi như hãng khác. Gọi là xe giường nằm nhưng vẫn có thêm một dãy ghế ngồi ở cuối xe cho khách đi ngắn hoặc khách vì lí do nào đó không mua vé giường, cũng là hợp lý. Giường nằm được thiết kế làm 3 dãy song song trên xe, mỗi dãy 2 tầng, ở giữa là 2 lối đi nên các giường không bị sát nách nhau. Mỗi xe có khoảng 30 giường. Các giường đều có thanh chắn cho khách không bị rơi khỏi giường; cũng với mục đích ấy, các giường tầng trên còn có thêm giây thắt an toàn như trên ô tô hoặc máy bay. Xe xũng có cả chăn dắp cho khách vì chủ yếu chạy vào ban đêm. Nước uống, khăn ướt đều mang nhãn hiệu Dòng Hiền
Nhược điểm rõ nhất của xe này là không có…WC, cho nên khách đi đường dài, tất cả đều trở thành…người đái đường! Mỗi khi xe phải dừng dọc đường cho mọi người … “giải tỏa nỗi buồn” là tất cả tóe ra hai bên đường…tìm chỗ …xả! Đi buổi tối và ban đêm còn đỡ, vì “tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh”…
Thêm một điểm yếu: những người cao to như Tây (đoàn tôi có 2 người như thế) không ngồi được trên giường, buộc lòng phải nằm trên suốt đường đi nếu ghế ngồi phía dưới đã chật, cho dù thời gian rong ruổi trên đường là bao nhiêu đi nữa!
Tuyến đi, mọi việc đều trót lọt, êm ả. Lái xe , phụ xe đều người miền Trung, ăn nói nhẹ nhàng dễ chịu. Chị em được nhường nằm tầng dưới, còn anh em thì trèo lên tầng hai, buộc chặt giây an toàn rồi cứ nằm thế mà nói chuyện, suy tư hoặc… ngủ khì. Đường nhìn chung là êm; toàn những người can trường nên không ai say xe, cũng không ai mệt nhọc gì. Niềm vui và háo hức làm “các cụ” như được tiếp thêm sức, chuyện trò rôm rả đến tận khuya, cho dù nằm trên xe chạy ù ù, cũng có những đoạn ổ gà nẩy tưng tưng…
Chuyến về, trục trặc xảy ra ngay từ khi mới lên xe.
Hành khách đang lên xe thì nghe tiếng một anh của đoàn tôi quát lái xe: “Phải để cho người ta lên hết đã chứ!” và đôi bên còn to tiếng gì gì đó nữa.
Lệnh của trưởng đoàn: khi đi vị trí nào thì bây giờ giữ nguyên như thế, vì đã đặt vé khứ hồi cho cả đoàn. Không ngờ chỉ một phút sau khi tôi yên vị chỗ cũ bỗng có một cô bé khoảng 8X tới, chìa vé xe bảo là chỗ ấy của cô ta! Đàm phán mãi không được, kể cả việc đem tuổi già, tuổi trẻ ra mà so, mà đề nghị nhường nhịn cũng không xong! Cuối cùng một chị trong đoàn, gọi là còn trẻ hơn tôi vì mới…55 tuổi, nhường cho tôi nằm tầng 1, để chị ấy trèo lên tầng 2 vậy. Đoàn mình đông, đặt mua khứ hồi theo tín nhiệm nên không cầm vé, chẳng có gì đưa ra mà cãi cả.
Đến một địa điểm đón thêm khách, cả xe phải chờ vì lại có scandal: Một gia đình hai vợ chồng cùng một con nhỏ đã mua vé khứ hồi từ Hà Nội gồm 1 vé nằm và 1 vé ngồi, nay bác tài tuyên bố chỉ giải quyết được một vé nằm, còn vé ngồi đợi xe sau! Thế là người vợ tá hỏa lên, còn người chồng ra sức gọi điện thoại đến Công ty Dòng Hiền…Cuối cùng, khách đành bằng lòng với phương án: hai mẹ con có gường nằm, còn ông bố thì kê cái ghế nhựa nhỏ ngồi ở lối đi, với lời hứa hẹn của phía Công ty là sẽ giảm cho 50.000đ tiền vé, với lời đe dọa của người vợ rằng sẽ không để cho Công ty này yên!
Lái xe lần này là người Bắc, khí thế rất …ông chủ, đem theo cả vợ, con, em, cháu…đều là suất vé “tranh thủ” bằng cách ngồi ghế nhựa hoặc trải chiếu nằm dọc theo hai lối đi trong xe; thêm cả phụ xe cũng nằm như thế, thành ra xe chật như nêm. Mà không hiểu có phải vì có các cháu bé hay do tiết kiệm xăng dầu bảo đảm định mức mà máy lạnh lần này chạy yếu hẳn. Trời nóng, đông người, một số người có sáng kiến mở cửa kính xe để hóng gió. Những việc ấy làm khổ những người nằm phía cuối xe vì nóng nực, vì bí bách. Anh lái xe người Bắc vẫn phớt lờ những tiếng ca thán, những yêu cầu…, bảo rằng tại cái xe!
Không chịu được, một anh bạn tôi bảo:
- Bà TH đâu rồi, về làm một bài báo nhé. Báo KH&ĐS dạo này bới móc kinh lắm. Bí thư tỉnh tôi ăn ở nhà hàng Bí đỏ còn bị “móc” cơ mà… Mà để tôi viết rồi bà đăng cho tôi cũng được. Trên xe này có tới 2 nhà báo cơ đấy, đừng có tưởng!
Sau trạm dừng ở Hà Tĩnh lúc nửa đêm, lên xe tưởng đã xảy ra ẩu đả đến nơi. Những người bị nóng bức quá đòi kiểm tra chế độ máy lạnh, đòi kiện Công ty vì xe không đủ tiêu chuẩn phục vụ theo lời hứa…thế là xảy ra cãi cọ. Khách thì chửi xe củ chuối, chửi lái xe là ngu, là “hành” khách; lái xe thì vặc lại với lời lẽ của giới lái xe, thậm chí thách “cứ đăng báo đi xem nào”, “đừng tưởng đem nhà báo ra mà dọa”, v.v và v.v… Hai bên đỏ mặt tía tai, các chị em phải ngăn cản “thôi! thôi!…” mới dịu lại một chút. Rồi cô vợ của bác tài, đang ngồi trên chiếc ghế nhựa gần chỗ lái, bỗng lý luận: “Đã đi xe thì phải vì cộng đồng chứ”. Người của đoàn tôi trả đũa ngay: “Đoàn chúng tôi 20 người trong xe này đấy, vậy cộng đồng ở đâu?” Im lặng.
Sau đó, bác tài người Bắc đi ngủ, chú tài người miền Trung lái thay; xe tự nhiên mát hơn nhiều, không khí trên xe cũng êm đi, im ắng hơn đi…
4h45 sáng 05/5/08, lái xe bật nhạc rõ to đánh thức mọi người để chuẩn bị sẽ về tới Thủ đô vào lúc 6h, sau 12 tiếng đồng hồ vật vã đường trường với bấy nhiêu sự kiện. May mà cả đoàn an toàn khỏe mạnh, không ai sứt mẻ gì!
Một chuyến đi, được biết xe giường nằm chất lượng cao của Dòng Hiền như thế.
Thêm một lần được khẳng định: mọi chất lượng đều phụ thuộc ở con người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét