1 thg 1, 2008

Mở hàng Năm Mới 2008

Thế là sang Năm Mới. Tết dương lịch, không lo cỗ bàn, thăm hỏi gì nhiều lắm nên có thể chơi được.
Theo lịch âm thì hôm nay là ngày có sao Kiến - là kiến lập, khai tạo ra cái mới. Vì vậy mọi việc khởi sự đều tốt (trừ động thổ- không hiểu tại sao). Cho nên tôi cũng mở hàng ThienLuong05's Blog bằng một truyện giả tưởng thứ hai sau truyện "Đấng cứu thế". Truyện mới này của một tác giả nổi tiếng của Mỹ: Ray Bredbery. Truyện tương đối ngắn gọn, kết thúc có hậu, theo cách rất...giả tưởng.
Hi vọng năm 2008 này sẽ có nhiều điều tốt.
Bây giờ mời các bạn bắt đầu theo dõi nhé.
Truyện giả tưởng
VẪN LÀ CON CHÚNG TÔI... (kỳ 1)
Peter Hal hoàn toàn không định làm cha của một khối chóp xanh da trời. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc là sẽ có chuyện như thế. Anh với vợ anh chẳng hề mơ thấy có việc như vậy sẽ xảy ra với họ. Họ bình tâm chờ đợi sự ra đời của đứa con đầu lòng, thường nói về đứa trẻ sắp ra đời, ăn uống bình thường, ngủ đẫy giấc, thỉnh thoảng họ còn tới nhà hát, rồi sau đó đã đến lúc Polly phải lên máy bay lên thẳng để đến Viện Hộ sinh. Chồng chị ôm hôn chị.
- Sáu tiếng nữa là em sẽ lại ở nhà rồi, em bé bỏng của anh ạ - Anh nói - Cám ơn những chiếc máy đỡ đẻ, mặc dù không thay thế được các ông bố, nhưng chúng sẽ làm mọi việc cần thiết cho em đấy.
Chị nhớ lại lời một bài hát từ cổ xưa, xa xưa lắm rồi, có một câu "không, các ông không thể không công nhận đó là của tôi". Chị khe khẽ hát, và khi chiếc máy bay lên thẳng lướt nhanh trên dải đồng bằng màu xanh hướng về phía thành phố, cả hai vợ chồng cùng mỉm cười.
Vị bác sĩ, tên là Wallcot, rất bình tĩnh và tự tin. Người ta chuẩn bị mọi công việc cần thiết cho Polly-Ann, bà mẹ tương lai; còn ông bố, thì theo như lệ thường, được mời sang phòng khách - tại đây có thể hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác hoặc tự pha cho mình vài cốc coctail. Peter cảm thấy khá thoải mái. Tuy đây là đứa con đầu lòng của họ, nhưng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Vợ anh đang trong những bàn tay đáng tin cậy.
Một giờ sau bác sĩ Wallcot bước vào phòng khách. Trông ông xám ngoét như người chết vậy. Peter Hal đứng lặng người với cốc coctail trên tay. Anh xiết chặt chiếc cốc và thì thầm:
- Cô ấy chết rồi ư?
- Không- Tiến sĩ Wallcot khẽ đáp - Không - Không. Chị ấy sống và khoẻ mạnh. Nhưng đứa con thì...
- Có nghĩa là con tôi đã chết?
- Cả đưa con cũng sống, nhưng... Anh uống hết cốc đi và đi với tôi. Có chuyện xảy ra đấy.
Đúng, không nghi ngờ gì nữa, đúng là có chuyện thật. Một chuyện gì đó làm náo động cả nhà hộ sinh. Mọi người ùa cả ra hành lang, chạy đi chạy lại từ phòng này sang phòng khác. Trong khi đi theo bác sĩ, Peter Hal bắt đầu khó chịu; khắp mọi nơi, các cô y tá và hộ lý mặc áo blu trắng đứng túm tụm thành từng nhóm, đưa mắt nhìn nhau mà thầm thì:
- Không, các cậu đã nhìn thấy rồi chứ? Đứa con của ông Peter Hal ấy? Không thể tin được!
Bác sĩ dẫn anh vào một phòng nhỏ rất sạch sẽ. Quanh chiếc bàn thấp có rất nhiều người. Một vật gì đó đang nằm trên bàn.
Đó là một khối hình chóp màu xanh da trời.
- Ông dẫn tôi đến đây làm gì? - Peter hỏi.
Cái hình chóp màu xanh kia động đậy. Và nó khóc.
- Không lẽ... Đây chính là nó?...
Tiến sĩ Wallcot gật đầu.
Trên khối hình chóp có sáu cái chồi nhỏ mềm màu xanh da trời, và trên ba cái cọc nhỏ là ba con mắt đang chớp chớp.
Peter đứng ngây người ra.
- Nó cân nặng bảy fun và tám unxia (1 fun = 452,6g; 1unxia = 29,86g- các chú thích là của người dịch) - có ai đó nói
"Họ lừa mình đấy mà,- Peter nghĩ- Đây chỉ là trò đùa. tất cả cái trò này chắc là do thằng cha Chally Rascol gây ra đây. Đấy, ngay bây giờ nó sẽ thò đầu vào cửa và hét "Chúc mừng ngày Mồng Một tháng Tư”cho mà xem, và mọi người sẽ cười phá cả lên (Ở Châu Âu, ngày 1/4 là ngày nói dối; vào ngày đó, mọi người có thể nói dối trêu đùa nhau mà không ai giận ai). Không, đúng là họ lừa mình đấy thôi"...
Hai chân Peter như dính chặt vào sàn nhà, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt anh.
- Hãy cho tôi ra khỏi đây!
Anh quay người lại, tay nắm vào rồi lại xoè ra mà không hề biết, hai mí mắt thì giật giật.
Ông Wallcot khoác tay anh và ôn tồn nói:
- Đây là con ông, xin ông hãy hiểu cho, thưa ông Hal.
- Không, không, không thể như thế được - Một chuyện như vậy anh không thể nào nghe lọt tai được - Đây là một con quái vật gì ấy chứ. Phải giết nó đi.
- Chúng tôi không phải là những kẻ giết người. Không thể giết chết một con người được.
- Con người ư? - Peter lau nước mắt - Đó không phải là người, nói thế là phỉ báng đấy.
- Chúng tôi đã khám... đứa trẻ này và đã xác định rằng nó không phải là sự đột biến, không phải là kết quả của sự rối loạn gen hay sự sắp xếp lại các gen - Tiến sĩ nói nhanh - Đứa trẻ không phải là quái thai. Và nó hoàn toàn khoẻ mạnh. Xin ông, ông hãy chịu khó lắng nghe tôi nói.
Peter nhìn trừng trừng vào bức tường, mắt mở to đau khổ. Anh lảo đảo. Tiến sĩ Wallcot vẫn tiếp tục nói điềm đạm và tự tin.
- Trong khi đẻ, áp suất đã báo động một cách đặc biệt lên đứa bé. Có cái gì đó trục trặc cùng một lúc ở cả hai chiếc máy mới - một máy đỡ và một máy gây ngủ, đã xảy ra đoản mạch và do đó phép đo không gian bị sai lệch đi. Tóm lại là, - vị tiến sĩ lúng túng nói nốt, - con ông đã sinh ra trong... một hệ không gian khác.
Peter thậm chí chẳng gật đầu nữa. Anh cứ đứng và chờ đợi.
- Con ông sống, khoẻ mạnh và nó tự cảm thấy rất thoải mái. - Tiến sĩ Wallcot cố thuyết phục - Đấy, nó đang nằm trên bàn ấy. Nhưng nó trông không giống người, vì nó sinh ra trong một phép đo khác. Cặp mắt của chúng ta do đã quen nhìn mọi vật trong phép đo ba chiều rồi, cho nên không thể nhìn thấy hình người ở đứa bé này được. Nhưng dù sao, nó cũng vẫn là một đứa trẻ. Mặc dù trông mặt mũi nó lạ lùng như thế, thân thể hình chóp lại có các xúc giác, nhưng đây chính là con ông đấy!
Peter mím chặt môi và nheo mắt lại.
- Tôi có thể uống chút gì được không?
- Tất nhiên là được.
Người ta đưa tận tay anh chiếc cốc.
- Cho tôi ngồi lại một tí.
Anh nặng nề, mệt mỏi gieo người xuống ghế bành, dần dần mọi việc bắt đầu sáng tỏ. Mọi chuyện từ từ trở về đúng vị trí của chúng. Dù có gì đi nữa thì đây cũng là con anh. Peter rùng mình. Dù nhìn ngoài nó là con ngoáo ộp, nhưng đây vẫn là đứa con đầu lòng của anh.
Cuối cùng, anh cũng đã ngẩng đầu lên. Hãy cố sao cho khuôn mặt vị tiến sĩ đừng có nhoè đi trước mắt...
- Thế chúng ta nói gì với Polly bây giờ? - Anh hỏi, gần như không ra tiếng nữa.
- Sáng mai, khi anh lấy lại được sức lực một chút, chúng ta sẽ nghĩ ra cách gì đó.
- Còn sau đó sẽ ra sao? - Liệu có thể cho chúng trở lại... hình dáng bình thường được không?
- Chúng tôi sẽ cố gắng. Tất nhiên, nếu như ông bà cho phép. Rốt cuộc thì nó vẫn là của ông bà. Ông bà hoàn toàn có quyền cư xử với thằng bé này theo ý ông bà.
- Với thằng bé này ư? - Peter cười đau khổ, anh lấy tay che hai mắt lại - Mà sao ông lại biết được rằng đó là một "thằng bé"?
Bóng tối hút lấy anh, có tiếng ù ù trong tai.
Tiến sĩ Wallcot rõ ràng là bị cuống lên.
- Ông có thấy không... Có nghĩa là...tất nhiên rồi, là chúng tôi không thể nói chắc chắc được...
Peter uống thêm một hớp nước nữa,
- Thế nếu như các ông không làm cho nó trở về bình thường được thì sao?
- Tôi rất hiểu rằng, đây là một đòn làm ông choáng váng, thưa ông Hall. Biết làm sao được, nếu như nhìn thấy nó ông không chịu được, thì chúng tôi sẵn sàng xin nuôi nó ở đây, ở Viện này.
Peter ngẫm nghĩ một lát.
- Cám ơn. Nhưng dù nó có thế nào đi nữa thì nó vẫn là con của chúng tôi - của tôi và của Polly. Nó sẽ ở với chúng tôi. Tôi sẽ nuôi nó như nuôi bất cứ đứa con nào khác. Nó sẽ có nhà cửa, sẽ có một gia đình. Tôi sẽ cố yêu lấy nó. Và tôi sẽ đối xử với nó như cần phải đối xử theo lẽ thường.
Cặp môi của Peter cứng đờ, không còn nói rõ được ý mình nữa.
- Ông có hiểu rằng ông đang nhận cho mình cái gì không, thưa ông Hal? Đứa bé này sẽ không được phép có bạn bè như bình thường được, nó sẽ không có ai cùng chơi được, bởi chỉ cần bị trêu ghẹo đôi chút là nó có thể bị thương đến chết ngay. Ông biết thừa trẻ con là thế nào rồi. Nếu như ông quyết định nuôi nó ở nhà thì sẽ phải giam hãm nó suốt đời, không một ai và không bao giờ được phép trông thấy nó cả. Ông hiểu điều này chứ?
- Vâng, tôi hiểu... Bác sĩ... Thưa bác sĩ, thế về mặt trí tuệ nó bình thường chứ ạ?
- Vâng, chúng tôi đã nghiên cứu phản xạ của nó. Về mặt này, nó hoàn toàn là một đứa trẻ khoẻ mạnh.
- Tôi chỉ muốn biết một cách chắc chắn thôi. Bây giờ chỉ còn một vấn đề - đó là Polly.
Tiến sỹ Wallcot chau mày lại.
- Xin thú thật là tôi cũng đang nát óc đây. Tất nhiên là đối với một người phụ nữ, thật đau đớn khi nghe tin con mình đẻ ra đã chết. Thế mà đằng này lại còn... phải nói với người mẹ rằng, bà ấy đã sinh ra đời một vật gì đó không ai hiểu, và không giống người tí nào cả? Còn tệ hơn là cái chết nữa. Một sự chấn động như thế có thể gây tử vong. Thế mà tôi vẫn cứ phải nói sự thật với bà ấy. Người thầy thuốc không được phép lừa dối bệnh nhân, làm như vậy sẽ chẳng mang lại ích lợi gì cả.
Peter đặt cái cốc xuống:
- Tôi không muốn bị mất cả Polly nữa. Tôi thì đã sẵn sàng chấp nhận; cả đến việc các ông làm hại đứa trẻ nữa, tôi cũng sẽ chịu đựng được; nhưng tôi sẽ không cho phép để câu chuyện này giết mất Polly.
- Tôi vẫn hy vọng rằng, chúng tôi sẽ chuyển được đứa trẻ trở về hệ không gian của chúng ta. Chính điều đó làm tôi lưỡng lự. Giá tôi biết chắc rằng không còn chút hy vọng gì đi nữa thì tôi sẽ thấy rõ thà cứ để cho đứa trẻ chết đi. Nhưng tôi lại nghĩ rằng, chưa phải đã mất hết hy vọng, cần phải cố thử xem sao.
- Thôi được, bác sĩ ạ. Lúc này nó đang cần được ăn, cần được bú sữa và cần tình thương. Nó đã không gặp may rồi thì hãy cứ để cho mọi việc tiếp theo được đối xử một cách công bằng. Thế khi nào thì chúng ta báo cho Polly?
- Trưa mai, khi bà ấy tỉnh dậy.
(Còn nữa)
Trần Thị Thu Hiên (Trần Thu)
dịch từ tiếng Nga

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét