8 thg 1, 2008

Vẫn là con chúng tôi (Kỳ 3)

Peter lái máy bay về nhà trên những cánh đồng cỏ xanh lượn sóng của vùng Greenfield. Thỉnh thoảng anh liếc nhìn cái khối chóp đang nằm trên tay Polly. Vợ anh đang âu yếm nói chuyện ầu ơ với con và nó cũng trả lời lại theo kiểu như vậy.
- Em muốn biết... - Polly cất giọng.
- Gì cơ?
- Nó thấy chúng mình ra sao nhỉ?
- Anh đã hỏi ông Wallcot . Ông ấy bảo chắc là nó cũng thấy chúng mình lạ kỳ lắm. Nó ở một hệ không gian, còn chúng mình lại thuộc một hệ khác.
- Anh cho rằng nó không thấy chúng mình giống người à?
- Nếu như nhìn nhận vấn đề này bằng con mắt của chúng ta thì là không. Nhưng em đừng quên là nó hoàn toàn không biết gì về con người cả. Đối với nó, hình dạng của chúng mình ra sao thì hẳn đó là phải như thế. Nó đã quen thấy chúng mình như là những hình khối lập phương, hình vuông hay hình chóp, những hình mà từ phép đo của nó chúng mình giống như thế. Nó làm gì có kinh nghiệm nào đâu, nó chẳng có gì để mà só sánh cả. Chúng mình đối với nó rất bình thường. Còn nó làm chúng ta kinh ngạc, bởi chúng ta so sánh nó với những hình dạng và kích thước đã quen thuộc với chúng ta.
- Vâng, em hiểu. Em hiểu rồi.
Đứa bé cảm thấy có sự chuyển động. Một khối lập phương Trắng giữ nó trong những cái chồi ấm. Một khối lập phương Trắng khác ngồi xa hơn; tất cả họ đều ở trong một cái bong bóng- khối elip tròn xoay màu tím. Khối elip tròn xoay chuyển động trong không khí bên trên một khoảng đồng bằng sáng chói rộng bao la, vương vãi đầy những khối hình chóp, hình lục giác, hình trụ, hình cột, hình cầu và các khối lập phương nhiều màu sắc.
Một khối lập phương màu Trắng huýt lên một tiếng gì đó. Khối Trắng kia cũng trả lời bằng tiếng huýt. Cái khối Trắng đang giữ nó đung đưa nhè nhẹ. Nó nhìn hai khối lập phương Trắng, nhìn mọi vật xung quanh đang lướt qua bên ngoài cái bong bóng dài đang bay.
Và nó bỗng thấy buồn ngủ. Nó nhắm mắt lại nghiêng người tựa vào cái khối lập phương Trắng cho thuận tiện hơn và khe khẽ ngáy.
- Nó ngủ rồi - Polly nói.
Mùa hè đến, ở văn phòng xuất nhập khẩu của Peter Hall công việc bận ngập đầu. Nhưng anh vẫn thường xuyên ở nhà vào các buổi tối. Ban ngày thì Polly xoay xở với đứa con không khó khăn gì, nhưng nếu chị phải ở với nó một mình đến khuya là chị hút thuốc lá quá nhiều. Có lần, vào lúc đêm khuya, Peter đã bắt gặp chị nằm ngất xỉu trên đi văng, bên cạnh là chai rượu cônhắc đã uống cạn. Từ đó, đêm đêm anh tự dậy chăm sóc đứa bé. Nó khóc mới lạ kỳ làm sao, lúc thì cứ như là rít lên, lúc thì lại làu nhàu rầu rĩ như một con thú nhỏ quá sợ hãi vì bị lạc vào rừng sâu vậy. Trẻ con chúng không khóc như thế.
Trong phòng trẻ, Peter xây những bức tường cách âm, không để cho âm thanh lọt ra ngoài.
- Anh làm thế này để bà vợ không nghe thấy con khóc à? - Người công nhân giúp anh xây tường hỏi.
- Vâng, để cho cô ấy khỏi nghe thấy - Peter trả lời.
Họ hầu như không tiếp ai ở nhà cả. Họ sợ - biết đâu có ai đó nhỡ vấp phải thằng bé Pai, thằng Pai bé nhỏ, cái khối hình chóp thân yêu của họ.
- Cái gì thế? - Một lần vào buổi tối, một người khách đã hỏi, ông ta ngừng uống cốc cốc tay và chú ý lắng nghe - Có con chim gì đang hót ấy nhỉ? Anh chưa bao giờ cho biết là anh nuôi chim cả, anh Peter nhỉ.
- Vâng, vâng, - Peter vừa trả lời, vừa đóng cửa ra vào phòng trẻ lại - Anh uống nữa đi. Ta uống hết đi nào.
Cứ y như là hai vợ chồng họ đang nuôi chó hay nuôi mèo ấy. Ít nhất thì Polly coi sự việc này như vậy. Peter lặng lẽ theo dõi vợ, để ý xem chị nói với thằng bé Pai những gì, chị âu yếm nó ra sao. Chị thường kể cho anh nghe thằng Pai đã làm gì và xử sự thế nào, nhưng cứ như là kể vụng kể trộm, đôi khi lại còn đưa mắt nhìn quanh phòng, đưa tay xoa trán, xoa má, bóp chặt tay lại, và nét mặt chị trở nên sợ hãi, bối rối, dường như từ lâu chị đang mong đợi ai đó một cách uổng công.
Đến tháng Chín, Polly tự hào mách với chồng:
- Nó biết gọi "bố" rồi đấy. Đúng, đúng, nó biết nói mà. Nào, Pai, con nói đi "Bố".
Và chị nâng cái khối hình chóp ấm áp màu xanh da trời lên cao hơn một tí.
- Phi - u-i! - Khối hình chóp rít lên.
- Lần nữa nào! - Polly nói.
- Phi-u-i!- Cái hình chóp lại rít lên.
- Lạy Trời, em thôi đi! - Peter nói. Anh bế đứa con khỏi tay Polly và đưa nó vào phòng trẻ; và ở đó cái khối chóp lại nhắc đi nhắc lại tiếng gọi, theo cách nó là "bố, bố, bố". Peter vào phòng ăn và rót cho mình một cốc uytski nguyên chất. Polly khẽ cười.
- Có đúng là rất xúc động không nào? - Chị nói - thậm chí giọng nói của nó cũng thuộc hệ không gian bốn chiều. Đấy, rồi đến khi nó học nói được thì sẽ đáng yêu lắm! Chúng ta sẽ dạy nó học thuộc đoạn độc thoại của Hamlet và nó sẽ đọc thuộc lòng, và cái đoạn độc thoại ấy nghe sẽ giống cái gì nhỉ… Chúng ta gặp may thật, đúng thế không? Cho em uống với.
- Em đã uống rồi, thế là đủ.
- Thôi, cám ơn, tự em em cũng rót lấy được - Polly trả lời.
Và chị làm thế thật.
Hết tháng Mười, sang tháng Mười một. Thằng bé Pai bây giờ đã học nói. Nó rít, nó kêu chút chít, còn khi nào đói thì nó kêu leng keng như cái lục lạc. Tiến sĩ Wallcot vẫn đến thăm gia đình Hal.
- Nếu như đứa bé toàn thân màu xanh da trời sáng thì có nghĩa là nó khoẻ mạnh - Một lần ông nói - Còn nếu màu xanh tối đi, nhợt đi, thì có nghĩa là nó ốm. Anh chị hãy nhớ kỹ điều này.
- Vâng, vâng, tôi nhớ rồi, - Polly nói - Sáng chói như trứng sáo là nó khoẻ, còn xanh da trời tối như côban là ốm.
- Chị biết không, bà bạn thân mến của tôi, - Wallcot nói - chị hãy uống lấy vài viên thuốc này, còn ngày mai hãy đến chỗ tôi, chúng ta sẽ nói chuyện. Tôi chẳng thích cái cung cách chị nói chuyện tí nào cả. Chị thè lưỡi tôi xem nào! Hừ... Sao, chị uống rượu à? Cả ngón tay cũng đầy vết khói vàng nữa này. Phải giảm hút thuốc lá đi hai lần. Thôi, hẹn đến mai nhé.
- Ông chẳng giúp tôi gì cả, - Polly phản đối - Gần một năm trời rồi còn gì nữa.
- Bà Hal thân mến ơi, tôi không thể để chị ở trạng thái căng thẳng thường xuyên được. Chỉ cần cỗ máy của chúng tôi được hoàn chỉnh là chúng tôi sẽ thông báo cho anh chị ngay thôi. Chúng tôi làm việc không nghỉ ngơi chút nào. Sắp tới sẽ tiến hành thử nghiệm. Còn bây giờ chị hãy uống thuốc đi và phải nín lặng nhé.
Tiến sĩ véo nhẹ "cằm" thằng bé Pai,
- Một chú bé cực kỳ khoẻ mạnh, nói thật đấy! Và cân nặng không thể dưới hai mươi fut được.
Đứa bé nhận ra từng tiếng bước chân của hai khối Trắng đáng yêu luôn luôn có mặt cạnh nó khi nó không ngủ. Còn có một khối lập phương nữa, khối Xám, nhưng khối Xám không phải ngày nào cũng thấy. Cái khối Trắng có các cạnh tròn thì ấm hơn và mềm hơn, thường hót ríu ra ríu rít. Khối Trắng ấy vẫn cho nó ăn. Đứa bé thích lắm. Nó đang lớn dần. Mọi việc đều quen thuộc và trôi chảy.
(Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét