10 thg 1, 2008

Vẫn là con chúng tôi (kỳ 4)

Năm mới đã đến.
Trên trời, những con tàu vũ trụ xuyên hành tinh bay qua bay lại, máy bay trực thăng kêu vo vo, cuộn lên những luồng khí nóng của bầu trời California.
Peter bí mật mang về nhà những tấm kính lớn màu xanh da trời và màu xám được đúc bằng phương pháp đặc biệt. Qua các tấm kính đó, anh chăm chú quan sát "con" anh. Không có gì cả. Cái khối chóp đó vẫn là khối hình chóp, cho dù anh có chiếu vào nó tia Rơnghen hay nhìn qua giấy bóng kính. Rào chắn vẫn không vượt qua được. Peter lại bắt đầu lặng lẽ uống rượu.
Mọi việc bất thình lình thay đổi vào đầu tháng Hai. Peter trở về nhà, đang định cho máy bay đỗ xuống thì đã kêu lên vì ngạc nhiên: trên đám cỏ trước nhà anh có một đám rất đông tụ tập. Kẻ đứng, người ngồi, một số thì bỏ đi và nét mặt họ tỏ ra sợ hãi.
Trên sân, Polly đang đi dạo với "đứa con".
Chị đang say bí tỉ. Nắm chặt trong tay cái xúc giác của khối hình chóp màu xanh da trời, chị dắt thằng Pai đi đi lại lại. Chị không nhận thấy chiếc máy bay lên thẳng đã đỗ xuống ra sao, không chú ý gì tới ông chồng khi anh chạy bổ lại phía chị.
Một người hàng xóm quay đầu lại:
- Anh chị có con vật dễ thương quá, anh Hall ạ! Anh kiếm đâu ra nó thế?
Lại một người nào đó kêu tướng lên:
- Rõ ràng là ông bà đã đi du lịch về rồi, ông Hall! Chứ cái của này ở đâu ra, từ Nam Phi chứ gì?
Polly bế cái khối chóp lên.
- Con nói "bố ơi" đi nào! - Chị quát to, lưỡng lự nhìn chồng như nhìn qua màn sương.
- Phi - u- u -! - Khối chóp rít lên.
- Polly!- Peter gọi.
- Nó lành lắm, giống như con cún hay con miu vậy thôi - Polly vừa nói vừa dẫn khối chóp đi lại trên sân - Không, không, đừng sợ, nó không nguy hiểm đâu. Nó đáng yêu lắm, như một đứa trẻ vậy thôi. Chồng tôi mang nó từ Pakistan về đấy.
- Các ông các bà đi đâu thế? - Polly giơ tay vẫy họ - Các vị không thích nhìn con tôi à? Chẳng lẽ nó không xinh xắn hay sao?
Peter tát vào mặt chị.
- Con tôi... - Polly nhắc đi nhắc lại bằng giọng ngắt quãng.
Peter tát liên hồi vào hai má chị, và cuối cùng thì chị cũng im lặng được, hai chân khuỵu xuống. Anh bế chị dậy và đưa vào nhà. Sau đó anh trở ra dắt thằng Pai vào, rồi ngồi xuống và gọi điện thoại đến viện.
- Tiến sĩ Wallcot đấy ạ, tôi là Peter Hall đây. Xin ông hãy chuẩn bị cái máy của ông đi. Hôm nay hoặc không bao giờ nữa.
Một phút yên lặng. Sau đó, Wallcot thở dài đáp:
- Thôi được rồi, anh hãy đưa vợ con anh đến đây. Chúng tôi sẽ thử xem sao.
Cả hai người cùng đặt ống nghe xuống.
Peter ngồi nhìn khối chóp một cách chăm chú.
- Hàng xóm ai cũng trầm trồ kinh ngạc về nó. - Polly nói. Chị nằm trên đi văng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi run rẩy.
Ở tiền sảnh của Viện, sự sạch sẽ vô trùng không chê vào đâu được bao quanh họ. Tiến sĩ Wallcot bước dọc theo hành lang, theo sau là Peter và Polly bế thằng bé Pai trên tay. Họ bước qua một cửa ra vào và rơi vào một căn phòng rộng. Giữa phòng có hai cái bàn, trên mỗi bàn treo một cái lồng che to màn đen.
Cách xa mấy chiếc bàn là những máy móc trông lạ mắt, vô thiên lủng những mặt đồng hồ và tay quay. Có tiếng ù ù rất khẽ. Peter nhìn vợ.
Wallcot đưa cho chị chiếc cốc có đựng một chất lỏng gì đó.
- Chị uống đi. - Ông nói.
Polly vâng lời.
- Được rồi. Mời anh chị ngồi xuống.
Hai vợ chồng ngồi xuống. Tiến sĩ Wallcot nắm hai tay, ngoắc các ngón tay vào với nhau, im lặng nhìn hai vợ chồng họ vài phút.
- Bây giờ, xin anh chị hãy nghe để biết những tháng gần đây, tôi đã làm những gì - Ông nói - Tôi đang cố gắng lôi được đứa bé ra khỏi hệ không gian mà nó bị rơi vào, không hiểu là hệ không gian bốn chiều, năm chiều hay sáu chiều nữa; có đến quỷ cũng chẳng hiểu được. Cứ mỗi lần anh chị đưa cháu đến Viện khám là chúng tôi lại nát óc với nhiệm vụ này. Và trong một chừng mực nào đó, bài toán ấy đã giải được, nhưng đưa cháu bé ra khỏi cái hệ không gian đáng nguyền rủa kia thì tạm thời chúng tôi chưa thể làm được.
Toàn thân Polly héo rũ xuống. Còn Peter thì mắt không rời khỏi vị tiến sĩ để xem ông ấy còn nói gì nữa? Tiến sĩ Wallcot cúi xuống gần hai vợ chồng anh.
- Tôi không thể đưa cháu Pai ra khỏi hệ không gian ấy, nhưng tôi có thể chuyển cả anh lẫn chị sang hệ đó được. Như vậy đấy.
Và ông khoát tay.
Peter nhìn cái máy đặt trong góc phòng.
- Có nghĩa là, ông có thể chuyển chúng tôi sang hệ không gian của cháu Pai ư?
- Nếu anh chị muốn như vậy,
Polly không trả lời. Chị im lặng giữ thằng bé Pai trên đùi chị và không rời mắt khỏi nó.
Tiến sĩ Wallcot giảng giải:
- Chúng tôi đã biết rõ những trục trặc gì về kỹ thuật và về điện đã gây ra tình trạng hiện tại của cháu Pai. Chúng tôi có thể làm tái diễn lại những nhầm lẫn và ảnh hưởng ngẫu nhiên đó. Còn đưa đứa bé trở về hệ không gian của chúng ta thì lại là một việc hoàn toàn khác. Cũng có thể là cho đến khi đạt được sự phối hợp cần thiết sẽ phải tiến hành đến hàng triệu thí nghiệm không thành công. Còn sự phối hợp đã làm cho cháu bé rơi vào một không gian lạ thì chỉ là trường hợp ngẫu nhiên, nhưng rất may là chúng tôi đã nhận thấy và theo dõi được sự ngẫu nhiên đó, chúng tôi có các số liệu do máy móc đo được. Còn đưa cháu trở về từ không gian lạ ấy, thì chúng tôi không có được số liệu nào. Đành phải làm mò mẫm. Cho nên chuyển anh chị vào hệ không gian kia dễ dàng hơn nhiều so với việc đưa cháu Pai về hệ của chúng ta.
- Thế nếu tôi chuyển sang hệ không gian của cháu thì tôi sẽ thấy được cháu với hình dạng bình thường chứ ạ? - Polly hỏi mộc mạc và nghiêm túc.
Wallcot gật đầu.
- Vậy thì tôi muốn chuyển sang đó - Polly nói.
- Khoan đã em, - Peter chen vào - Chúng mình mới ngồi dây có dăm phút mà em đã vội xoá bỏ cả cuộc đời rồi.
- Mặc kệ. Em đến với đứa con thật sự của em cơ...
- Thưa tiến sĩ Wallcot , thế còn từ phía ấy thì sẽ thế nào ạ?- Peter hỏi.
- Bản thân anh chị sẽ không nhận thấy có sự thay đổi nào hết. Anh chị sẽ vẫn trông thấy nhau như vẫn thấy trước đây - vẫn là tầm vóc ấy, vẫn hình dáng ấy. Còn cái khối chóp đối với anh chị sẽ trở thành đứa trẻ thực sự. Anh chị sẽ có thêm một tình cảm mới và sẽ tiếp nhận theo cách khác tất cả những gì anh chị thấy!
- Thế có thể là chúng tôi sẽ biến thành những khối trụ hay khối chóp gì đó thì sao? Và ông, thưa tiến sĩ, đối với chúng tôi ông sẽ không còn là một con người nữa, mà là một khối hình học nào đó chứ?
- Nếu một người mù được phục hồi thị lực thì liệu anh ta có mất khả năng nghe và cảm nhận bằng sờ mó không?
- Không.
- Thế đấy. Anh chớ có dùng phép tính trừ để lập luận. Hãy suy nghĩ bằng cách dùng phép cộng ấy. Anh biết rằng, một con người thì trông thế nào, còn đối với cháu Pai thì nó không có cái hiểu biết ấy khi nó nhìn thấy chúng ta từ hệ không gian của có. Khi đã vào "nơi đó' rồi thì anh có thể thấy tiến sĩ Wallcot vừa là một khối hình học, vừa là người tuỳ ý anh. Chắc chắn là trong vấn đề này, anh sẽ trở thành một nhà triết học chính cống. Nhưng ở đây còn có một vấn đề nữa...
- Vấn đề gì vậy?
- Đối với cả thế giới thì anh, vợ anh và con anh sẽ trở thành những hình thù trừu tượng. Cháu bé là hình khối chóp, vợ anh có thể là hình hộp chữ nhật. Còn anh sẽ trở thành một hình lục giác lớn. Một cơn sốc sẽ chờ đợi tất cả mọi người, chỉ trừ anh chị thôi.
- Thế chúng tôi sẽ trông như quái thai ấy à?
- Đúng thế. Nhưng anh sẽ không cảm thấy mình là quái thai. Chỉ có điều sẽ phải sống kín đáo và cách biệt đấy.
- Cho tới khi các ông tìm được cách đưa cả ba chúng tôi trở về hệ không gian của chúng ta phải không?
- Chính thế. Có thể sẽ là mười năm, có thể hai mươi năm. Tôi không muốn khuyên anh chị bằng lòng làm như thế đâu. Có lẽ rồi cả anh cả chị đều sẽ phát điên lên mất vì cô đơn, vì nhận thức về việc mình không giống như mọi người khác. Nếu như anh chị chỉ có một chút mầm mống của bệnh tinh thần phân lập thôi, thì cái bệnh ấy nó sẽ nổ bùng ra ngay. Nhưng thôi, thế là rõ rồi, anh chị hãy tự quyết định lấy.
Peter nhìn vợ, chị trả lời anh bằng cái nhìn thẳng nghiêm nghị.
- Chúng tôi đồng ý - Peter nói.
- Đồng ý chuyển sang hệ không gian của cháu Pai chứ? - Wallcot hỏi lại.
- Sang hệ không gian của cháu Pai.
Họ cùng đứng lên.
- Chúng tôi sẽ không bị mất đi bất kỳ khả năng nào chứ, thưa tiến sĩ, ông tin là như vậy chứ? Khi chúng tôi sẽ nói chuyện với ông, thì ông có hiểu được chúng tôi không? Chính chúng ta cũng có hiểu được cháu Pai nó nói gì đâu cơ chứ.
- Cháu Pai nó nói cách ấy, bởi vì tiếng nói của chúng ta khi truyền sang hệ không gian ấy thì vang lên như thế. Và nó cứ nhắc lại những gì nó nghe thấy thôi. Còn anh thì khi đã ở trong hệ không gian ấy, anh vẫn nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ tuyệt diệu của con người chứ, bởi anh đã biết nói như vậy rồi. Các hệ không gian không hề làm mất đi tình cảm, khả năng, thời gian và trí tuệ.
- Thế còn với cháu Pai thì sao ạ? Khi chúng tối rơi vào hệ không gian của cháu, thì trước mắt cháu chúng tôi biến ngay thành người chứ? Thế bỗng nhiên việc này đối với cháu lại là một cơn sốc quá đáng thì sao? Liệu việc này có nguy hiểm không?
- Cháu còn bé lắm. Những quan niệm về thế giới của cháu vẫn chưa hoàn toàn hình thành. Tất nhiên là cháu sẽ ngạc nhiên, nhưng giọng nói cũng như mùi của anh chị vẫn như thế, vẫn quen thuộc với cháu, và anh chị cũng sẽ vẫn âu yếm và yêu mến cháu như cũ, mà cái đó mới là cái chính. Không, anh chị và cháu sẽ rất hiểu nhau.
Peter từ từ đưa tay vuốt tóc sau gáy.
- Đúng, đây không phải là con đường đơn giản nhất và ngắn nhất đưa tới đích... - Anh thở dài - Giá như chúng tôi còn có một đứa con nữa thì chuyện này rồi có thể sẽ quên đi được.
- Nhưng chúng ta chẳng đang nói về đứa con ấy thôi. Tôi dám chắc rằng vợ anh chỉ cần chính đứa bé này, chứ không phải là đứa trẻ nào khác, đúng vậy không chị Polly?
- Đứa này, chỉ có đứa này thôi - Polly nói.
Wallcot nhìn Peter với cái nhìn đầy ý vị. Và Peter hiểu ra. Đứa trẻ này - chính vì nó mà Polly chịu mất mát. Đứa trẻ này - chính vì nó mà đến tận cuối đời Polly sẽ ngồi đâu đó trong yên lặng, trong bốn bức tường, trừng trừng nhìn vào không gian bằng cặp mắt lơ đễnh.
Họ cùng bước đến chỗ đặt chiếc máy.
- Biết làm sao được, nếu cô ấy chịu được chuyện này thì tôi cũng sẽ chịu được như thế - Peter nói và dắt tay vợ - Bao nhiêu năm trời tôi đã làm việc hết mình, có nghỉ ngơi cũng không đến nỗi tồi, chúng tôi sẽ tiếp nhận cái hình thù trừu tượng cho thêm phần đa dạng vậy.
- Thật tình là tôi ghen với anh chị đấy - Tiến sĩ Wallcot vừa nói vừa ấn ấn những cái nút gì đó trên cỗ máy lạ. Và tôi còn muốn nói với anh chị điều này nữa: Đấy, rồi anh chị sẽ sống ở đấy và có thể sẽ viết luận văn triết học sao cho các nhà triết học khác phải lăn quay ra vì ghen tị. Có thể là tôi sẽ tìm cách nào đó để đến chơi với anh chị đấy.
- Rất hân hạnh. Chúng tôi cần phải làm gì cho cuộc du lịch đây?
- Chẳng phải làm gì cả. Chỉ cần nằm lên bàn và nằm thật im thôi.
Trong căn phòng vang lên tiếng ù ù. Đó là tiếng của áp suất, của năng lượng và nhiệt lượng.
(Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét