12 thg 8, 2007

Nhớ Mẹ-Suy tư một chút

Ngày mai là tròn 16 năm Mẹ qua đời. Vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, như mới đây thôi. Không thể quên được giây phút Mẹ buông xuôi hai tay, để mặc cho Số Mệnh đưa về Cõi Vĩnh hằng, khi mọi sự chống cự với bệnh tật đều trở nên vô nghĩa. Từ giây phút ấy, các con Mẹ đều nghĩ rằng: giá như khi Mẹ còn sống mình ngoan hơn với Mẹ, chăm lo cho Mẹ nhiều hơn thì Mẹ sẽ được sung sướng hơn biết bao. Đứa nào cũng có chút hối hận là đã nhiều khi làm mẹ phiền lòng. Riêng mình, mình thường nhớ tới việc khi ở Viện 108, một hôm Mẹ bảo mình bóp chân cho Mẹ vì Mẹ mỏi chân mà rồi mình chỉ bóp được một tí đã phải bỏ dở vì có việc phải đi. Giá như khi đó mình bóp chân cho Mẹ lâu hơn, cho Mẹ hết mỏi thì mới thôi...Mặc dù sau này mình theo Mẹ vào mổ ở Sài Gòn, chăm Mẹ tận tình, và cho đến ngày định mệnh ấy của Mẹ vẫn kịp mua cho Mẹ mấy quả hồng xiêm- thứ quả Mẹ thích- nhưng mình vẫn không tự tha thứ cho mình cái vụ bóp chân ấy.

Dưới đây là mấy dòng mình viết khóc Mẹ, sau những ngày lo xong tang lễ, 16 năm trước:

Thôi rồi, hết cả, Mẹ ơi

Xuôi tay Mẹ để cuộc đời lại sau

Hết rồi, bao nỗi đớn đau

Hết rồi, bao nỗi lo âu nhọc nhằn

Mẹ nằm, thanh thản, ung dung

Dù giông bão, chẳng bận lòng Mẹ thêm

Chắp tay cầu Mẹ bình yên

Về nơi Cực lạc, về miền Hư vô

Lòng con thương Mẹ vô bờ...

Nghĩ rộng ra, trong quan hệ giữa con người với nhau, con người ta sao lạ thế: Khi ở bên nhau, khi có nhau thì ít quan tâm, thậm chí thờ ơ, tệ hơn nữa thì thậm chí chẳng muốn trông thấy mặt nhau, hoặc tìm cách làm cho nhau khó chịu, làm cho nhau bị thiệt hại, v.v và v.v... Để tới khi rời xa rồi mới nuối tiếc, mới ân hận rằng mình đã để mất những thứ quý giá mà chẳng bao giờ lấy lại được. Nhưng nuối tiếc để làm gì, làm gì nữa???

Ồ, mà hình như mỗi entry của mình lại có một đoạn văn vần mất rồi- rõ là biểu hiện của sự già! Ờ, mà trẻ mãi sao được, đúng không nào. Tuy nhiên mình vẫn chưa chịu tham gia hội các cụ ở Phường, cho dù đã có lời rủ rê- cũng lại mâu thuẫn nốt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét