17 thg 4, 2008

Bận mù mịt

Lâu rồi mới lại bị bận như tuần qua: Con gái cùng hai cháu ngoại sơ tán cả về nhà vì Osin bên ấy về quê có việc đột xuất.
Tự nhiên mình trở thành Osin... Trưởng: từ tiếp phẩm (đi chợ), đến lo cơm nước ngày ba bữa cho cả nhà 6 người, thỉnh thoảng là cho 7 người (bình thường chỉ phải lo bữa tối có đủ mặt ba người, nên có rất nhiều thời gian cho các việc của riêng mình, như blog chẳng hạn), tắm và bế cháu bé (rất thích, nhất là khi cọ mũi vào nó, thơm thật là thơm), cho cháu lớn ăn (là lúc vừa cho ăn vừa bịa ra các chuyện để dỗ và doạ cho cháu chịu nhai nuốt nhanh để còn kịp giờ đi học mẫu giáo, là lúc phải trả lời ti tỉ câu hỏi "Vì sao, Tại sao"...) v. v. và v.v... Khó kể hết các việc không tên khi phải phục vụ sản phụ cùng trẻ sơ sinh và trẻ chưa khôn lớn.
Tập thể dục hàng ngày trở thành thói quen hơn 10 năm qua bỗng trở nên bị gián đoạn, lúc tập lúc không, vì mở mắt ra đã phải tay năm tay mười cho kịp mọi việc. Các buổi Thời sự trên TV hầu như đều bị bỏ qua. Nói đùa với các con: Tuần này mẹ trở nên...ngu hẳn! Mà đó là còn có mấy người lớn nữa bên cạnh, "tiền hô hậu ủng", chứ không thì...
Lại như hơn 30 năm trước: lúc đến cơ quan là lúc được thở phào vì được nghỉ ngơi, được tiếp nhận và cập nhật thông tin!!! Vậy mà trong tuần qua cũng kết thúc được một bài dịch dài tới hơn 5 trang từ tiếng Anh xịn về vị thế đứng đầu thế giới của nước Mỹ đang bị đe doạ ra sao (may mà bắt đầu làm từ trước khi cháu về nhà), lại được chuyên gia khen là bài dịch không có chỗ nào phải hiệu đính cả, thế mới oách chứ!
Bận mù mịt. Vất vả. Nhưng thật vui vì biết nhờ mình mà con cháu được ăn ngon ngủ yên. Mình cố lên một tí, cũng may là chưa già quá!!!...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét