27 thg 12, 2007

Đấng cứu thế (kỳ 8)

Tiếng nhạc ngừng hẳn.
Bên ngoài có tiếng chó sủa khe khẽ.
Giáo sư đứng dậy và đi về phía cửa sổ.
- George đấy phải không?
Lại nghe có tiếng sủa bên ngoài.
- Đi đi, đi đi. Ringer sẽ cho cậu ăn. Tôi đang bận.
Tiếng sủa ăng ẳng lần này nghe có vẻ trầm hơn.
- Không, - Kvasmu cao giọng, - Không cần. Đi đi! Giáo sư rời khỏi cửa sổ, cái bóng ông ta lù lù tiến lại và ập xuống tôi.
Tôi căng thẳng hẳn lên theo bản năng. Cơn run bắt đầu hành hạ tôi.
- Nghe đây, nhà báo! - Ông ta nói - Tôi đã học được cách điều khiển các quá trình đột biến của virus . Tôi đã tiến được xa hơn thiên nhiên: ngoài những virus thông thường, nghĩa là những vrius mà cơ thể vẫn dùng cho các mục đích của nó, tôi đã tạo ra được những virus đặc biệt. Những virus này hoạt động không phụ thuộc vào việc cơ thể có muốn sử dụng chúng hay không. - Ông ta nhếch mép cười. Tôi nhận ra ông đang cười chỉ là nhờ hàm răng trắng hiện lên trong bóng tối. - Chỉ cần có hai tháng - Ông ta thầm thì, phả vào mặt tôi hơi thở nóng hổi - và người sẽ biến thành chó. Hoặc biến thành khỉ. Anh hiểu chứ? Tôi truyền cho một người nào đó virus của tôi, và thế là hai tháng sau tôi đã có một con chó tuyệt vời cực kỳ thông minh.
Tôi bước lùi lại phía sau, mắt trố ra.
- Chỉ có một điều đáng buồn là những vrius này không tự sinh sản được. Rất tiếc là tôi chưa đủ khả năng để gây ra một sự truyền nhiễm dây chuyền, nhưng đó chỉ là vấn đề kỹ thuật thôi.
Catset của tôi vừa chạy hết băng, tiếng máy chít chít khe khẽ báo hiệu cho tôi biết điều đó.
- Máy của anh chạy hết băng rồi đấy, nhà báo ạ- Kvasmu vừa nói vừa rời khỏi chỗ ghế bành của tôi.
Tôi thở ra thoải mái hơn và đưa tay cởi khuy áo cổ sơ mi cho bớt ngột ngạt. Sau đó tôi từ từ kéo máy ghi âm catset ra và thay cuộn băng khác vào.
- Chỉ còn một thời gian ngắn nữa, rồi người ta sẽ nói theo cách khác! Tất cả sẽ hiểu rằng quyền lực của bà mẹ thiên nhiên là vô hạn.
Tôi vẫn im lặng , trong óc thầm nhẩm tính xem có thể tin mấy phần vào lời của Kvasmu. Nếu như những gì ông ta vừa nói là đúng sự thật thì điều đó thật kinh khủng. Không lẽ thằng cha mày định làm nổ tung cả nền văn minh bằng con đường sinh học hay sao? Tôi thử hình dung điều gì xảy ra khi mà do một bệnh dịch đặc biệt tất cả mọi người đều mọc đầy lông. Và tất cả sẽ có đuôi. Thật kinh khủng!
- Còn bây giờ thì anh hay nói thật xem anh nghĩ gì về tất cả những điều này hở nhà báo? Chỉ có điều đừng có đạo đức giả. Chẳng đem lại ích lợi gì đâu.
- Đó là hoang tưởng, thưa giáo sư - Tôi nói mà không nhận ra giọng mình. Trong giọng tôi như chất đầy nội lực và sức ép, tưởng như trong tôi hàng trăm thế hệ đấu tranh cho tương lai của mình đang lên tiếng. - Tôi thật ngạc nhiên khi nghe ngài nói những điều như thế.
- "Như thế" là thế nào? - Kvasmu nhại lại tôi - Đáng sợ khi nghĩ rằng "ôi - tự - nhiên - mọi - người - sẽ - chết - hết - ôi - nền - văn - minh - sẽ - bị - đập - tan" phải không? Thế thì đã sao nào? - Ông ta nói thêm bằng giọng gay gắt và đòi hỏi. Giáo sư lại bước về phía cửa sổ và lần này bóng ông ta in đậm trên nền trời còn sáng nhờ nhờ.
- Nền văn minh của chúng ta chẳng có ích lợi gì cả.Và cũng như mọi thứ vô tích sự khác, nó phải bị tiêu diệt. Đúng thế, phải bị tiêu diệt! Còn tôi thì lại đưa ra cơ hội để sống còn. Không thể tiến hành chiến tranh hạt nhân mà không có binh lính, mà chó lại không phải là lính. Ha - ha! Mà cũng có thể tôi sẽ biến ai đó không phải thành chó! Bởi vì những con chó của tôi chỉ mới là bước đầu tiên trên con đường cứu vớt sinh quyển của Trái Đất mà thôi. Tôi tin rằng tôi sẽ có thể biến bất kỳ sinh vật nào thành bất kỳ một sinh vật khác. Anh có hình dung được không, như vậy sẽ không còn những loài hiếm bị biến mất nữa. Một liều virus , hai tháng ủ bệnh, và thế là ta sẽ có một con hươu Bukhara hoặc một con ngựa Prjevalski. Đúng thế không nào? Thật là một triển vọng đầy hấp dẫn phải không? - Kvasmu dường như bắt đầu lảm nhảm và ngày càng nói to hơn. Tiếng nói của ông ta làm rung cả không khí và vang xa ra xung quanh bởi ông ta đứng ngay nơi cửa sổ đang mở toang.
- Một trạng thái cân bằng sinh thái hoàn hảo! Sẽ có những mối quan hệ lí trí, mang tính người thật sự giữa tất cả các nhóm và các loài động vật. Còn thực vật! Tôi sẽ biến tất cả những thằng ngu thành cây cối hết để chúng khỏi quấy rầy cuộc sống của người khác. Tôi hình dung thật rõ là chúng sẽ trở thành những thân cây sần sùi và có lá ra sao!
- Ngài Kennet Kvasmu ! - Tôi phẫn nộ, gần như bị nổi cơn điên. - Nhưng điều đó sẽ kéo theo hàng loạt cái chết! Đó sẽ là sự sụp đổ của tất cả những gì tích tụ được sau hàng bao thế kỷ phát triển và tiến bộ!
- Vứt mẹ nó cái phát triển và tiến bộ ấy đi. Chúng đã chẳng suýt đẩy chúng ta xuống vực thẳm hạt nhân đó sao. Nhiều người chết ư? Thế thì sao cơ chứ? Thế không phải hàng tỉ động vật cổ đại đã bị chết do những mong muốn nhất thời và vô nghĩa của con người hay sao? Tôi sẽ không đưa ra ví dụ cho anh, bởi chẳng cần đến tôi thì anh cũng phải biết đến hàng trăm ví dụ rồi. Hãy chỉ để còn lại một phần mười tất cả những gì chúng ta có ngày nay thôi thì chừng ấy cũng đã quá đủ rồi.
- Quá đủ cho cái gì? - Quá sợ hãi, tôi quắp chặt lấy tay tựa ghế bành như người chết. Bỗng nhiên tôi nhận thức được rằng Kvasmu không đùa.
- Đủ để xây dựng một thế giới mới, một thế giới trong sạch hơn và trung thực hơn. Khi đã hòa nhập vào thế giới động vật và thực vật, cuối cùng rồi con người sẽ phải nhìn lại mối quan hệ của mình đối với cuộc sống và với môi trường xung quanh. Có thể là họ sẽ thôi không muốn làm ai chết nữa, trong đó có cả bản thân mình. Thế giới cần phải có một sự rung chuyển mạnh mẽ. Tôi đề nghị phải dành cho cái nền văn minh đã bị kim loại hoá, kền hoá này sự sinh học hoá tới hạn và tin chắc rằng việc đó sẽ đem lại lợi ích của mình.
- Như thế thì nền văn minh sẽ bị tiêu diệt mất. Dứt khoát sẽ bị tiêu diệt vì không một loài động vật nào lại có khả năng tạo ra một nền văn hoá cả.
- Nếu một nền văn hoá như hiện nay thì đúng là không tạo được. Nhưng tôi nói về một thế giới khác, một thế giới sẽ phải xuất hiện trên đống tro tàn của thế giới cũ. Và tiếp nữa, ai bảo với anh là tôi định biến tất cả mọi người thành động vật cơ chứ? Không! Sẽ còn lại những người cùng tư tưởng như tôi, nhóm người đó sẽ có khả năng kiểm soát quá trình xây dựng lại toàn bộ hệ sinh thái trên hành tinh này!
- Thế là rõ! Các ngài da trắng đầy quyền hành! Chắc các ngài cũng sẽ để lại cho mình súng đại bác chứ ạ?
Kvasmu rời cửa sổ và kéo dép lệt sệt về phía cửa ra vào.
- Tôi thấy - ông ta cất giọng khó chịu - rằng anh có những chính kiến ngược với tôi. Thật đáng tiếc!
Tôi như bị diện giật. Tôi bỗng nhận ra rằng mình đang lâm vào thế nguy hiểm chết người, rằng cứ theo nguyện vọng của cái lão già diên rồ này thì hai tháng nữa tôi sẽ biến thành một con chó chính cống mất thôi. Tôi đã hiểu vì sao lão giáo sư lại kiểm tra giấy tờ và lục lọi túi xách của tôi. Đu - úng! Lão ta sợ cái gì đó và hẳn là đang chờ khách từ một cơ quan khác đến. Nhưng may cho lão là còn chưa ai nghi ngờ gì cả. Tôi cũng hiểu ra vì sao lũ chó ở đây lại thông minh đến như vậy và vì sao các cụ già địa phương lại gọi nơi này là khu vườn của quỷ dữ.
- Ngài Kvasmu , - tôi kêu lên, giọng khàn khàn, - thế những con chó của ngài ...
(Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét