29 thg 12, 2007

Đấng cứu thế (Kỳ cuối)

- Ngài Kvasmu , - tôi kêu lên, giọng khàn khàn, - thế những con chó của ngài ...
- Anh đoán đúng đấy. Đó là những bạn đồng nghiệp đã không chia sẻ quan điểm cùng tôi. Điều đó rất nguy hiểm cho việc thực hiện công việc. Mà tôi thì đã hy vọng rất nhiều ... - Lão ta dừng lại ngay chỗ cửa ra vào - Mười lăm năm trời tôi đã chuẩn bị tinh thần cho họ để tiến tới việc này dần dần từng tí một. Giá mà anh được thấy họ đã biến đổi một cách tuyệt vời như thế nào nhỉ. Mỗi người đều trở thành như thực tế họ vốn vậy. Ở đây thực ra chỉ có hai người là đáng giá thôi mà đến bây giờ ta vẫn thấy thiếu họ vô cùng. Và khác với cả bọn, họ đã biến thành những con chó thực thụ.
- Có phải là con chó đen và con bécgiê không?
- Chính chúng đấy. Thôi chúc anh ngủ ngon! - Lão già mở cửa và biến đi.
Ti vi vẫn làm việc, hình ảnh vẫn câm lặng và vô nghĩa như ban nãy.
Nhạc của Bách đã im tiếng từ lâu.
"Lão ấy đã truyền vrius vào mình chưa nhỉ? - Trong óc tôi cháy bỏng nghi ngờ. - Liệu lão đã kịp làm việc đó chưa? Và làm bằng cách nào - chẳng lẽ lại trong chai nước "Pepsi" hay trong mấy khoanh bánh mì nướng hay sao ..."
Tôi nguyền rủa cái ngày giờ mình đã lên đường để tới nơi đây.
"Chắc là lão chưa kịp. - Cuối cùng tôi khẳng định - Lão chỉ mới tiến hành những bước đầu tiên. Còn ngày mai ..."
Phải trốn thôi!
Cả lũ chó, cả những điều kỳ dị trong khu vườn sinh thái của lão già đều không thể làm tôi sợ nữa. Có thể đàm phán với lũ chó được một khi trước đây chúng đã là người. Mà biết đâu họ cũng chẳng phải một dạ vâng lời lão đến vậy. Chắc là họ làm việc chỉ xuất phát từ hy vọng rằng sẽ đến ngày lão giải thoát cho họ, ít nhất cũng chỉ là để làm tay sai cho lão.
Tôi thận trọng đứng lên, bước vài bước thật êm. Đầu đau như búa bổ và hàng ngàn ý nghĩ tràn ngập như bão tuyết trong tôi.
Hành lang dài thăm thẳm và tối om. Nhưng trí nhớ dai của tôi đã giúp tôi: tôi nhớ lại khá rõ cách sắp xếp bàn ghế nên đã đi qua tất cả mà không gây ra tiếng động nào.
Đã đến cửa ra vào.
Tôi mò thấy mấy chiếc móc khoá và một cái then cài bằng kim loại rất chắc. Tôi nhẹ nhàng nhấc then cài lên, không có tiếng động. Hai móc khoá phía trên cũng chỉ rít khẽ thôi. Nhưng tôi chết lặng đi khi chú ý lắng nghe, tai như bị chói cả lên bởi tiếng đập của chính trái tim mình.
Đâu đó có tiếng bước chân thận trọng, lén lút. Nghe xa lắm. Hình như bước chân trên cầu thang thì phải.
Tôi mở móc khoá thứ ba, cũng là chiếc cuối cùng nhưng nó lại tỏ ra cứng cổ nhất. Khi cuối cùng tôi cũng tìm hiểu được hệ thống móc khoá đó thì nó mở ra và kêu rõ to. Tiếng khoá kêu to đến mức tôi lại chết lặng đi lần nữa.
- Berni! - Tiếng gào của người bị bệnh thần kinh vang lên - Tránh xa cửa ngay lập tức! Anh điên rồi!
Tôi kéo giật cánh cửa về phía mình, không nghĩ ngợi gì cả. Không mở được. Tôi chợt nhớ là nó mở ra phía ngoài và liền đẩy cánh cửa về phía trước.
- Dừng lại! - Một giọng kêu thất thanh,
Tôi đã định co cẳng chạy nhưng một con vật to, lông xù đã lao vào tôi và cắn vào chân tôi. Tôi ngã ngửa ra, còn kịp nhận thấy một con chó nữa lao như tên bắn vào bóng tối của những căn phòng.
- A - a - a! Tiếng Kvasmu gào nên bằng một giọng đáng sợ. Rồi ngay lúc đó những tiếng súng vang lên. Nghe có tiếng gầm gừ giận dữ rồi tiếng sủa ăng ẳng. Có cái gì rơi xuống, loạn xạ cả lên. Rồi những tiếng súng. Và im bặt.
Đầu óc quay cuồng, tôi đứng lên và bỏ chạy. Tôi chẳng còn quan tâm gì đến những việc xảy ra trong toà nhà điên rồ này nữa: chỉ còn chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi này. Nhưng vừa ra khỏi cửa và xuống khỏi mấy bậc tam cấp, chân tôi đã quỵ xuống, tôi ngã xoài ra bãi cỏ và ngất đi. Một lúc sau tỉnh lại, tôi cảm thấy trong người bắt đầu nóng bừng bừng. Dường như có cơn chuột rút làm co quắp cả người lại, làm lộn lạo cả ruột gan lên.
Tôi hiểu đó là triệu chứng gì ...
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua đám lá rọi thẳng vào mắt tôi. Tôi nằm dịch ra chỗ khác và lại duỗi thẳng người ra. Tôi tự cho phép mình nghỉ ngơi chút ít. Một giờ nữa tôi sẽ lại trở vào toà nhà đó.
Con chó Raul đang bình phục trở lại. Nó nằm ngay cạnh tôi, thè lè cái lưỡi đỏ và thở luôn luôn. Kennet Kvasmu đã kịp bắn con chó đen này- chính là Raul - ba phát nhưng nó vẫn kịp cắn đứt cổ họng lão giáo sư ác quỷ ấy.
Chăm sóc Raul có con chó nhỏ Andre với con bécgiê xám cao lớn. Con bécgiê rất khéo léo, biết mở tủ lạnh và các hộp đựng thực phẩm giỏi hơn cả bọn.
Xác lão Kvasmu thì con Andre đã kéo ra khỏi nhà và quẳng ra phía thung lũng đằng sau khu vườn sinh thái, nơi chỉ có loài chim rỉa xác mới cả gan đôi khi nhòm ngó tới. Còn trong chúng tôi chẳng ai thèm đặt chân đến đó nữa.
Riêng tôi thì đang phải trải qua quá trình "thích nghi", ngày nào cũng tự ngắm mình và lo lắng vô cùng khi thấy trong tôi có cái gì đó đang thay đổi rất ghê. Suốt ngày tôi đào bới trong đống giấy tờ của Kvasmu , cố gắng tìm hiểu những chai lọ đựng đầy các chất lỏng gì đó của lão ta để tìm chất giải độc. Vì rõ ràng bản thân lão không bị lây virus của lão chế ra.
Tôi rất vội. Sự "thích nghi" đang đuổi theo tôi, hằng giờ, hằng ngày, hằng đêm nó đang biến tôi thành một con vật gì đó. Đôi khi tôi cũng thấy thú vị tự hỏi: không hiểu mình sẽ biến thành con gì nhỉ?
Thời gian cuối tôi thường cảm thấy trong lòng có một nỗi lo lắng kỳ lạ nào đó: tôi có cảm giác rằng đó là tình cảm thân thuộc đối với mọi sự vật xung quanh tôi, là lòng tin và hy vọng rằng mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp.
Chúng tôi theo dõi một cách nghiêm ngặt để cho không một ai vào được khu vườn sinh thái này. Chỉ cần vài ngài cảnh sát ghé qua, vài nhà báo tạt vào, thế là họ sẽ làm lẫn lộn, làm vỡ mất những chiếc lọ thuỷ tinh kia. Và thế là vĩnh biệt mọi hy vọng của chúng tôi. Ai người ta chú ý đến lũ chó kia chứ? Và cũng có thể xảy ra trường hợp tệ hơn nữa: biết đâu Kvasmu lại chẳng dự trữ những loại virus có thể gây dịch bệnh hàng loạt thì sao?
Tôi vươn vai và ngồi dậy.
- Phải đi thôi - Tôi nói với Raul. Giọng của tôi thật lạ, hình như có pha lẫn cả tiếng gừ và tiếng sủa nữa thì phải. - Bây giờ thì tớ không được phép để cho mình bị cảm lạnh đâu.
Raul thở dài và lấy cái mũi lành lạnh dụi vào người tôi như bảo:
- Đứng lên nào! ...
Trần Thị Thu Hiên (Trần Thu) dịch từ tiếng Nga
-----------------------------------------------------------------------------------------
Đã đăng trong tập truyện “Bí mật chiếc bình xanh”do Báo Khoa học và Đời sống phối hợp với Ủy ban KH&KT Vĩnh Phú xuất bản, Hà Nội,1987.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét