14 thg 11, 2008

Một giờ của bố (truyện ngắn)

(Truyện ngắn- Không rõ tác giả là ai)
Một ông bố trở về nhà rất muộn từ nơi làm việc, mệt mỏi, bực bội như thường lệ. Đứa con trai năm tuổi của ông ta đứng đón ở cửa ra vào.
-- -Bố ơi, con hỏi bố cái này được không ạ?
- - -Được chứ. Con hỏi gì nào?
- - -Bố, tiền lương của bố là bao nhiêu?
- - -Đó đâu phải việc của con!- Ông bố bực mình nói- Với lại con cần biết để làm gì?
- - -Con muốn biết, thế thôi. Bố cho con biết đi, mỗi giờ bố được trả bao nhiêu tiền?
- - -Nói chung là…500. Mà sao cơ?
- - -Bố…- cậu con trai nghiêm túc nhìn ông bố từ đầu đến chân- Bố cho con vay 300 được không ạ?
- - -Con hỏi bố chỉ để bố cho con tiền, để con nướng vào một thứ đồ chơi ngu ngốc nào đó hả?- Ông bố rít lên- Về phòng lên giường đi ngủ ngay!...Không thể ích kỷ như thế được! Bố làm việc suốt cả ngày, mệt lử ra, thế mà con lại xử sự thế.
Đứa bé lặng lẽ trở về phòng mình, đóng cửa phòng lại. Còn ông bố vẫn đứng ở cửa ra vào và giận dữ vì yêu cầu vay tiền của cậu con trai. “Làm sao mà nó lại dám hỏi về lương lậu của mình để rồi lại đòi vay tiền cơ chứ?”
Nhưng một lúc sau, trấn tĩnh lại, ông bố bắt đầu nghĩ ngợi: “Có thể nó cần mua thứ gì đó quan trọng thì sao nhỉ? Thôi, mặc kệ nó, có 300 thôi mà; đã bao giờ con nó hỏi xin tiền mình đâu cơ chứ”. Ông bố vào phòng con trai; nó đã chui vào chăn rồi.
- - -Con đã ngủ chưa, con trai?- Ông bố hỏi.
- - -Chưa, bố ạ. Con đang nằm thôi,- cậu con trả lời.
- -Khi nãy bố hơi nóng , con ạ. Ngày hôm nay nhiều việc khó chịu, thành ra bố mệt quá. Bố xin lỗi nhé. Đây, con cầm lấy tiền lúc nãy xin bố này.
Đứa bé ngồi bật dậy trên giường và cười tươi.
- - -Ôi, bố thân yêu, con cám ơn bố.
Rồi nó thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền nhàu nát. Bố nó, khi nhìn thấy cu cậu còn có tiền khác nữa lại muốn nổi đóa lên. Còn cậu con nhập hai món tiền làm một, cẩn thận đếm từng tờ rồi lại nhìn ông bố.
- - -Sao con lại xin tiền trong khi con đã có rồi?- Ông bố không nhịn được, hỏi.
- - -Bởi vì không đủ, bố ạ. Nhưng bây giờ thì đủ rồi. – Đứa con trả lời- Bố ơi, ở đây vừa đúng 500. Cho con mua một giờ làm việc của bố nhé, được không ạ? Ngày mai bố đi làm về sớm hơn nhé, con muốn bố ăn tối cùng với cả nhà.
Người viết truyện ngắn này chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng: cuộc đời của chúng ta ngắn lắm nếu như ta dành hết thời gian cho công việc. Ta không nên để cuộc đời trôi tuột khỏi tay mình mà không dành một phần, dù nhỏ, cho những người thân yêu nhất của mình, những người thực sự yêu quý mình.
Nếu như ngày mai ta sẽ không còn trên đời này nữa, cơ quan ta sẽ tìm ngay được người thay thế ta. Nhưng đối với gia đình và bè bạn thì đó sẽ là một sự mất mát lớn vô cùng, và cả đời họ không bao giờ quên được.
Ta hãy nghĩ kỹ về điều này, bởi chúng ta đang dành quá nhiều thời gian cho công việc hơn so với gia đình đấy.
Trần Thị Thu Hiên
Dịch từ tiếng Nga- trang Web“Những truyện ngắn rất ngắn”
Người dịch giữ bản quyền các entry trong Blog này

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét