11 thg 11, 2008

Vẫn là con chúng tôi (Kỳ cuối)

Polly và Peter Hal nằm trên hai chiếc bàn được đẩy lại sát nhau, họ nắm tay nhau. Người ta phủ lên họ một chiếc lồng che hai lớp màu đen. Và họ rơi vào bóng tối. Từ đâu đó tiếng đồng hồ vọng tới - từ phía sâu trong toà nhà tiếng nói kim loại ngân vang: "tic-ki, tắc-ki, bảy giờ đúng rồi, xin báo cho mọi người ..." - và rồi tiếng nói đó tắt dần ...
Tiếng ù trong phòng ngày càng mạnh lên. Cỗ máy thở bằng cái sức mạnh tiềm tàng vẫn bị nén lại như lò xo, ngày một tăng lên.
- Có nguy hiểm không? - Peter hỏi to.
- Không hề!
Sức mạnh bung ra bằng tiếng gào thét. Có cảm giác như mọi nguyên tử trong phòng đều bị tách thành hai phần xa lạ, thù nghịch lẫn nhau. Và chúng chiến đấu với nhau - rồi ai sẽ giành phần thắng đây. Peter há to miệng - giá như la lên được ... Toàn bộ cơ thể của anh bị những cơn phóng điện kinh khủng làm rung lên, cắt xén sửa sang lại theo những đường ngang dọc nào đó không rõ. Anh cảm thấy rõ ràng có một mãnh lực nào đó đang xé nát, lôi kéo, cuốn hút toàn thân anh, nó hống hách đòi hỏi một điều gì đó. Là một mãnh lực tham lam, luôn bám riết, kiên tâm, nó đang làm căn phòng nới rộng ra. Cái lồng che màu đen trên người anh bị kéo dãn ra, mọi bề mặt và đường nét của nó méo mó đi một cách dữ dội không sao hiểu được. Mồ hôi tuôn ròng ròng trên mặt - Không, không phải mồ hôi mà là nước ép do những chiếc gọng kìm của những phép đo thù nghịch đang ép từ cơ thể anh chảy ra. Có cảm giác như có cái gì đó đang nạy chân tay anh ra, vứt tung toé, châm chích vào người anh rồi lại kẹp chặt lại. Và cả người anh đang tan ra, đang chảy ra như sáp.
Một tiếng "tách" khẽ.
Tư duy của Peter làm việc cật lực nhưng rất bình tĩnh. "Sau này sẽ ra sao khi mà mình với Polly và bé Pai về nhà, rồi bạn bè sẽ đến chơi và uống rượu? Mọi việc đó sẽ thế nào nhỉ?".
Và anh bỗng hình dung được việc đó sẽ xảy ra thế nào, rồi có lúc anh đã cảm thấy một sự xúc động thầm kín và một niềm tin mù quáng, cảm thấy cả hy vọng vào thời gian nữa. Họ sẽ vẫn sống trong ngôi nhà trắng của họ như trước, vẫn trên ngọn đồi xanh yên tĩnh ấy, chỉ có điều quanh nhà sẽ mọc lên một hàng rào cao để những kẻ tò mỏ khỏi quấy rầy. Và tiến sĩ Wallcot sẽ đến thăm họ thường xuyên - ông ấy sẽ để "con bọ" của mình trong sân, rồi bước lên bậc tam cấp; đứng ở cửa đón ông ta sẽ là một khối lập phương Trắng to lớn với chiếc cốc trong cánh tay trông giống như con rắn.
Còn trên chiếc ghế bành đặt giữa phòng, một khối trụ Trắng sang trọng sẽ ngồi đọc sách và hút thuốc bằng tẩu. Ngay bên cạnh, khối chóp Xanh- là bé Pai- sẽ chạy qua chạy lại. Rồi cuộc trò chuyện sẽ bắt đầu, rồi nhiều bạn bè nữa sẽ đến; khối trụ Trắng và khối vuông Trắng sẽ cười đùa và mời khách những chiếc bánh kẹp tí xíu với rượu vang, và cứ như thế, buổi tối sẽ trôi qua tuyệt vời, vui vẻ và thoả mái.
Mọi việc sẽ xảy ra như thế đấy!
Tách!
Tiếng máy ú ngừng hẳn.
Người ta bỏ lồng chụp ra khỏi vợ chồng Hal.
Tất cả đã xong xuôi.
Họ đã ở trong một hệ không gian khác.
Peter nghe thấy tiếng Polly kêu to. Sáng quá. Peter tụt xuống khỏi bàn và vô cùng ngạc nhiên. Polly đang chạy quanh trong phòng. Vợ anh cúi xuống và nâng cái gì đó lên ...
Nó đấy, con trai của Peter Hal đấy. Một đứa trẻ sinh động, hai má hồng hào, mắt xanh, đang nằm gọn trong hai cánh tay ôm ấp của người mẹ; Polly ngỡ ngàng nhìn quanh và khóc nghẹn ngào.
Cứ y như chưa từng có khối hình chóp vậy. Polly khóc vì hạnh phúc.
Toàn thân run lên, nhưng vẫn cố mỉm cười, Peter tiến về phía họ và cuối cùng ôm choàng lấy cả Polly, cả đứa con cùng một lúc và cùng khóc với hai mẹ con.
- Thế đấy - Đứng từ xa, tiến sĩ Wallcot thốt lên. Ông đứng lặng hồi lâu không hề nhúc nhích. Ông cứ đứng vậy mà nhìn chằm chằm vào góc phòng đầu kia, nhìn vào khối trụ Trắng và khối vuông Trắng cùng khối chóp Xanh đang ôm lấy nhau. Cửa mở, người trợ lý bước vào.
- Sùy ... suỵt ! - Wallcot đặt ngón tay lên môi - Họ cần được ở một mình. Ta đi đi.
Ông nắm lấy khuỷu tay người trợ lý và nhón chân bước ra cửa. Cửa đóng lại sau lưng họ, thế mà khối vuông Trắng và khối trụ Trắng thậm chí không hề ngoái đầu lại.
Trần Thị Thu Hiên (Trần Thu)
dịch từ tiếng Nga

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét