15 thg 10, 2007

Chức "Quyền" lâu thế? (Hồi ký- Kỳ 9)

Chương 3: Vì sao tôi ở chức "Quyền" lâu thế? (Hồi ký- Kỳ 9)
Như tôi đã nói ở những phần đầu: tôi không có gì để LHH có thể o bế hay ưu ái cho tôi; thậm chí có người còn để ý tìm những sơ hở hay nhược điểm của tôi để trì hoãn việc đề bạt làm TBT chính thức.
Khi trở thành người đứng đầu tờ Báo, tôi cũng đồng thời trở thành người phải làm dâu trăm họ. Như thế tránh sao khỏi người này người nọ không bằng lòng việc nọ việc kia- cũng là chuyện bình thường của cuộc sống thôi mà. Cái chính là TÂM của mình SÁNG; và đáng mừng là số người hiểu điều đó, thấy điều đó nhiều hơn là số người không hiểu, không thấy. Tuy nhiên cái số ít kia lại quen gây cản trở, tạo chướng ngại. Và khoảng thời gian 1997, 1998, 1999 là thời kỳ người ta gây cản trở, tạo chướng ngại nhiều nhất, bởi họ nhìn thấy tôi còn là “Phụ trách”, còn là “Quyền” thì nghĩa là còn dễ dàng lật đổ. Mà với LHH thì tôi cũng vẫn chỉ…mải mê làm công việc của mình mà thôi; Cho nên họ cũng ra sức đi tìm ứng viên cho chức TBT Báo KH&ĐS ở nhiều nơi (anh em bạn bè cho tôi biết như vậy) nhưng đến năm 1999 (2 năm kể từ khi giao tôi Phụ trách Báo) cũng tìm chưa ra. (Tôi sẽ không kể chi tiết sự chống đối, chống phá mà tôi đã gặp để người đọc đỡ nhức đầu).
Phần tôi, thực lòng tôi không tham gì cái ghế TBT; chẳng qua cờ đến tay thì phất, và phải phất cho tốt, cho vững; con người tôi là như vậy. Cho nên tôi đã tự xác định: sau khi lo xong việc kỷ niệm 40 năm cho Báo, nếu LHH vẫn không giải quyết việc chính danh cho tôi, dứt khoát tôi sẽ từ chức! Tôi cần chính danh không phải vì danh; qua 2 năm, tôi càng nhận thấy: chỉ có chính danh mới có thể phát huy được tốt quyền của mình mà lo đầy đủ, trọn vẹn cho tờ Báo với hiệu quả cao nhất. Chứ cứ Phụ trách với Quyền thì “danh không chính, ngôn không thuận” là lẽ thường, mình khổ mà Báo cũng khổ, làm sao tờ Báo phát triển tốt được. Tuy nhiên, phải tìm được văn bản làm chỗ dựa, phải chắc chắn việc khi đã nói ra là phải từ chức bằng được, không thể để mình rơi vào cảnh “nửa dơi nửa chuột, đi cũng dở mà ở không xong”! Xác định như thế, tôi yên tâm lo việc hàng ngày và lo kỷ niệm báo như ở các chương trước đã nói.
Tháng 6-1999, tôi xin làm việc với sếp Vũ Tuyên Hoàng và sếp Hồ Uy Liêm, có hẹn hẳn hoi. Tôi định báo cáo tình hình và xin ý kiến họ về việc kỷ niệm 40 năm Báo KH&ĐS. Mới gặp, khi tôi còn chưa kịp trình bày ý kiến gì thì bị sếp Hoàng phủ đầu ngay :
- Cô làm ăn thế nào mà để anh chị em người ta phản đối dữ thế ? Tôi với anh Liêm rất muốn đề bạt cô làm TBT nhưng với sự phản đối như vậy thì làm sao được ? Ngay trong TS còn có anh B. trực tiếp gọi điện thoại cho tôi yêu cầu đừng để cô làm TBT!
Sau ông Hoàng đến ông Liêm cũng nói tôi không ra gì: nào là độc đoán, nào là thu vén cá nhân, nào là không tập hợp được mọi người v.v. Tôi tức nhất là bị nói “ thu vén cá nhân”, vì tôi hết lòng lo cho Tòa soạn như thế, cá nhân tôi nào có được gì hơn so với các quy định nội bộ của Báo đâu kia chứ. Để cho hai người mắng tôi chán chê, tôi mới xin phép được nói, thực ra là tôi phải phản công lại để tự bảo vệ mình.
Tôi nói sơ qua về tình hình Tòa soạn trong hơn hai năm qua kể từ khi LHH giao tờ Báo cho tôi. Tôi nói rằng nếu không tập hợp được mọi người thì làm sao tờ báo có thể ra đều kỳ với lực lượng như thế và tôi vẫn nuôi quân được đầy đủ mà có phần còn hơn trước, v.v và v.v. Về việc “thu vén cá nhân”, tôi chất vấn ông Liêm: “Tại sao chưa bao giờ các anh tổ chức kiểm tra xem Toà soạn Báo chi tiêu ra sao, phân phối ra sao để nắm được cụ thể là em thu vén cho em cái gì?”. Ông Liêm im lặng vì đúng là ông không hề có bằng chứng gì cho thấy tôi thu vén; chẳng qua là những người khác nào đó (mà tôi biết thừa họ là ai) nói cho ông ấy như thế thì ông cũng cho là như thế! Tôi nói tiếp :
- Còn về tình hình nội bộ của Báo vừa qua có xáo động là do có vai trò của …. X (Là người mà hai sếp biết rất rõ, là người làm hạt nhân, làm chỗ dựa cho mọi sự lộn xộn trong Tòa soạn bấy lâu nay- Tôi xin không nêu tên ở đây).
Nghe đến đây thì cả hai sếp đều lặng người đi và để yên cho tôi nói hết. Tôi trình bày gần như toàn bộ sự việc mà không bình luận. Tôi nói rằng từ mấy lâu nay tôi chịu đựng, không muốn nói ra việc này; nay vì thấy rằng không ai hiểu tôi, các anh ấy lại mắng tôi quá lời nên tôi buộc phải nói ra sự thật để tự bảo vệ mình. Họ lắng nghe chăm chú (chưa bao giờ họ lắng nghe tôi chăm chú như thế). Cuối cùng sếp Hoàng bảo :
- Thôi, hãy cố gắng, nhất là để anh chị em họ yêu quý mình. Một thời gian nữa nếu tình hình được cải thiện thì tôi với anh Liêm mới quyết định được. Nhưng cũng đừng làm gì quá đáng...
Tôi cám ơn và nói thêm, nguyên văn như thế này: “Còn về sự yêu quý thì em xin nói thật: ai yêu được em thì em cám ơn, ai không yêu được thì em cũng xin chịu” ; ý tôi muốn nói rằng tôi không phải loại người đi cầu xin hay bằng mọi cách để có được tình cảm của người khác. Hai sếp toàn là những người thông minh , tôi tin rằng cả hai người đều hiểu ý tôi và hiểu tôi là người thế nào.
Cuộc nói chuyện ấy đóng vai trò quyết định vì lần đầu tiên trong hơn hai năm qua sự thật được biết tới từ phía tôi- người đứng đầu tờ Báo; còn lâu nay họ chỉ được nghe từ một phía- phía đối lập với tôi. Hẳn là lớp sương mù che phủ nhân cách tử tế của tôi nay đã được xoá bỏ dần.
Sau đó, việc kỷ niệm 40 năm của Báo thành công với bao nhiêu cố gắng của tôi cũng đã làm cho những điều xấu xa mấy lâu nay được gán ghép cho tôi trở nên không còn tác dụng .
Cuối năm 1999, sếp Hoàng bảo tôi: cố tìm lấy một phó TBT. Tôi hiểu : thế là ông đã quyết để tôi làm TBT nhưng việc tìm thêm một Phó TBT là điều kiện! Tôi suy tính, vận động chi bộ để đề nghị LHH đề bạt chị Nga- trưởng Ban thường trú ở TP HCM - làm PTBT. Sếp Hoàng nhất trí đề bạt chị Nga nhưng vẫn ra điều kiện phải tìm được một PTBT là nam giới, lại có khả năng làm việc lâu dài tại Hà Nội. Lúc này đang có một ứng cử viên cho chức vụ đó; sau khi tìm hiểu, tôi đề xuất với họ. (Trong mục “Năm ứng viên Phó Tổng biên tập” tôi sẽ nói rõ hơn về nhân vật này) .
Vậy là mọi yêu cầu đã được đáp ứng. Sếp Hoàng chính thức nói với tôi : trong tháng 12-1999 sẽ ra quyết định cho tôi làm TBT . Nhưng rồi không hiểu sao chỗ Ban Tổ chức- Cán bộ vẫn trì hoãn. Hết tháng 12 chưa xong; sếp Hoàng lại nói phải ra được QĐ trước Tết. Ban TCCB vẫn giữ tốc độ làm việc như rùa. Kết quả là đến ngày 28- 2- 2000 mới xong được cái QĐ cử tôi làm TBT chính thức.
(Kỳ sau: Tai nạn nghề nghiệp. Chủ tịch nước…cứu.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét