2 thg 7, 2008

Không quên

Ảnh Tòa soạn cũ
Chiều hôm qua lại một lần nữa dừng lại thật lâu ở trụ sở 70 Trần Hưng Đạo. Họ đã đập phá hết tầng 1 phía mặt tiền, đã xây lại nhiều, gần như đang ở khâu hoàn thiện, bởi thấy có nhiều mảng tường đã được trát mịn. Mỗi một gian bây giờ nhìn thấu từ ngoài vào trong. Đây là lần thứ hai tôi đứng lại quan sát nơi đó khi mảng tường ngoài được dỡ bỏ hẳn. Định lấy máy ảnh ra chụp, nhưng nghĩ thế nào lại thôi; biết đâu người ta tưởng mình dở người!!!

Thế là không còn nữa căn phòng lớn ấy. Căn phòng ấy, suốt mấy chục năm, những ngày lạnh cóng hay nắng gắt anh chị em nhiều thế hệ chỉ mong về tới nơi để nhao ngay vào; bởi vào đó mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, không cần điều hòa nhiệt độ nhờ kỹ thuật xây dựng của Pháp. Căn phòng ấy, tôi vẫn tự hào kể với những ai chưa biết nó, và tôi vẫn ước ao khi nào có mảnh đất rộng sẽ xây nhà kiểu như thế cho được ấm cúng và mát mẻ tự nhiên. Trong căn phòng ấy, chúng tôi đã họp hành, đã làm việc, đã nhiều lần sắp xếp lại bàn ghế, đã ngủ trưa, đã ăn trưa, đã vui đùa, đã tranh luận, đã…và đã…

Rồi nơi đây chắc là sẽ bóng lộn, có thể sẽ nguy nga, nhưng lòng tôi vẫn nhớ về căn phòng ấy, nhất là mỗi khi đi qua đó.

Có người bảo: bà này buồn cười, sao không quên hẳn đi cho rồi, sao còn quan tâm , thậm chí còn lo lắng nữa…Để làm gì!!!

Đúng thật: Để làm gì!!! Nhưng tôi hỏi bạn: có mấy ai quên được mối tình đầu không? Khi bạn đã đặt tình cảm sâu nặng vào ai đó, vào cái gì đó thì bạn có quên được không? Chắc chắn là không!

Không thể không đổi mới, bởi cuộc sống luôn phải đi lên. Nhưng cái cũ tốt đẹp thì mãi không quên. Với tôi, nó là như thế và mãi là như thế. Ai nói ngược nói xuôi gì cũng vẫn thế mà thôi. Cũng là hơi cố chấp, nhỉ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét